Chàng Rể Phế Vật

Chương 276



Nghe Lê Hồng nói thế, Lê Thần Vũ không khỏi im lặng, lộ vẻ mặt suy tư.
Ở Yên Kinh, địa vị Lê Hồng không hề thấp, đây cũng là nguyên do từ khi ông ta ngồi lên vị trí cao, địa vị gia tộc nhà họ Lê đã nhanh chóng tăng vọt.
Theo lý mà nói, dù là vì đang ở nước C, thì rất nhiều người phương Tây cũng phải cung kính Lê Hồng một chút.
Nhưng lại có người làm Lê Hồng phải kiêng kỵ...!Rốt cuộc người đó có lai lịch gì?
Lê Thần Vũ rất thông minh, là kỳ tài trong giới kinh doanh, tất nhiên IQ của anh cực kỳ cao, nhất thời lờ mờ đoán ra, e rằng nhân vật tai to mặt lớn ở phương Tây mà Lê Hồng nói, ngay cả ông ta cũng không thể làm gì được.
Rốt cuộc người đó có thân phận gì, mà có thể xem thường Lê Hồng...!dù ở phương Tây cũng có danh tiếng lừng lẫy.
Không ngờ người như vậy cũng tham dự đại hội đổ thạch.
Mắt thấy Lê Thần Vũ biến sắc, Lê Hồng liền gật đầu, trầm giọng nói: “Ông đã nghe ngóng rồi, cũng may nhân vật tai to mặt lớn đến từ phương Tây này không tới vì đại hội đổ thạch, mà có mục đích khác, đúng lúc nhận được lời mời tham dự đại hội, nên tò mò tới xem thôi...!Có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến cháu, nhưng con cháu người đó...”
Nghe Lê Hồng nói thế, sắc mặt Lê Thần Vũ nhất thời hơi khó coi...!còn có con cháu nữa?
Lê Thần Vũ gần như hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Lê Hồng ngay...!Có lẽ nhân vật tai to mặt lớn này ỷ vào thân phận của mình, nên không làm khó việc Lê Thần Vũ chơi trội...!nhưng chắc chắn con cháu bên cạnh người đó sẽ chướng mắt với anh.
“Ông không hy vọng cháu có thể nhận được thiện cảm của người đó, mà chỉ mong cháu cố gắng đừng nảy sinh mâu thuẫn với con cháu người đó ở trong đó...”
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không nảy sinh mâu thuẫn với người đó.” Lê Thần Vũ thở dài, khẽ cười đáp.
Ánh mắt Lê Hồng thâm thúy, nhưng không nói gì, suy cho cùng Lê Thần Vũ vẫn còn non nớt...!còn ông đã gặp quá nhiều chuyện biến hóa...!chỉ cần có tranh giành, tất nhiên sẽ không tránh khỏi xung đột.
Mắt Lê Hồng thoáng qua tia lo lắng, ông đã mời hai chuyên gia đổ thạch tới đây rồi, còn phái không ít người đi theo bảo vệ Lê Thần Vũ 24/24, ra sức trải bằng cho anh...!nhưng ông vẫn không thể làm gì được nhân vật tai to mặt lớn ở phương Tây đó...!đây gần như là điều Lê Thần Vũ phải trải qua.
Hình như Lê Thần Vũ đã nhìn ra nỗi lo lắng của Lê Hồng, nên khẽ cười an ủi: “Ông nội, ông cứ yên tâm, cháu sẽ tùy cơ ứng biến.”

“Ừm, vậy thì tốt.” Lê Hồng thầm thở dài, căn dặn mấy câu: “Cháu đi chuẩn bị chút đi, hôm nay cháu đã có thể đi được rồi, cháu ẩn núp trong gia tộc lâu như vậy, đã đến lúc nói cho Yên Kinh biết, cháu đã trở về.”
Lê Hồng căn dặn rất nhiều chuyện, đợi ông dặn dò xong xuôi mọi chuyện mới yên tâm rời đi.
Đợi Lê Hồng rời đi, Lê Thần Vũ mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mẽ của ông, rồi nở nụ cười sâu xa, lẩm bẩm: “Mình nên trở lại rồi...”
Đúng, là kỳ tài xuất chúng trong giới kinh doanh Yên Kinh, sao anh có thể quên niềm huy hoàng và vinh quang lúc trước được?
Sau khi lấp lại vết nứt trong lòng khi Trần Xuân Độ xuất hiện, tất nhiên Lê Thần Vũ phải trở về Yên Kinh, nói cho mọi người biết...!Kỳ tài trong giới kinh doanh trước đây đã trở lại...
Lần này, Lê Thần Vũ càng dã tâm hơn, không chỉ dừng lại ở giới kinh doanh Yên Kinh.
Trong lòng Lê Thần Vũ dấy lên ý chí mạnh mẽ và khao khát, anh sẽ nhanh chóng tham gia cuộc tranh giành, không biết sẽ gặp hạng người gì?
“Hai người theo tôi ra ngoài một lát.” Lê Thần Vũ bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói.
Hai nữ giúp việc nhìn nhau, vẻ hơi hơi ngạc nhiên lo sợ.
Lê Hồng mới nói với Lê Thần Vũ mấy câu, đã thuyết phục được anh, cuối cùng anh cũng ra khỏi căn nhà này?
Khoảng thời gian này, Lê Thần Vũ luôn ở trong nhà, chưa từng bước ra ngoài, mà chỉ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cuối cùng hôm nay anh cũng đi ra.
Hai nữ giúp việc nhìn Lê Thần Vũ, bọn họ có một dự cảm, Yên Kinh lại bị bão tố cuốn trôi.
Mà trung tâm cơn bão chính là cậu chủ nhà họ Lê bọn họ.
...
Không những thế, giờ trong khách sạn năm sao, từng bóng dáng với khí chất bất phàm lần lượt đi ra, trong đó có không ít người ăn mặc sang trọng, ai cũng đeo trang sức bằng ngọc, với giá trị liên thành, đại diện cho thân phận bất phàm của họ.
Đa số khách sạn cao cấp ở Yên Kinh đều kín phòng, không những thế, lúc nào cũng có xe sang đậu trước cửa khách sạn, rất nhiều thuộc hạ đi vào hỏi thăm, có phòng bao tạm thời không?
Việc tổ chức đại hội đổ thạch, đã làm Yên Kinh bất giác thu hút rất nhiều người tới dự, khoảng thời gian này, Yên Kinh đã có thêm mấy chỗ đặc biệt không thể nói rõ so với ngày thường.
Như đã đề cập ở các tiêu đề báo chí lúc trước, người Yên Kinh nhanh chóng lãng quên vụ tàn sát trước đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tin tức đại hội đổ thạch này.
Vì ngay cả báo chí cũng đưa tin, lễ hội văn hóa đổ thạch này không giống như thường lệ, không chỉ có Hiệp hội châu báu đứng ra tổ chức, mà ngay cả người đứng đầu thành phố này và thủ đô cũng tới tham dự.
Lễ hội văn hóa đổ thạch là cách nói mà báo chí và các cơ quan truyền thông hay dùng hơn chính phủ, nhưng thực tế trong ngành, rất nhiều tới tham dự đại hội đổ thạch đều không dùng cách nói này.
Nhưng chỉ là giấu đầu hở đuôi.
Đại hội đổ thạch lần này ảnh hưởng rất lớn, kinh động không ít người, nhất thời khơi dậy trí tưởng tưởng của nhiều người, rốt cuộc là vì lý do gì mà ngay cả thủ đô trong truyền thuyết cũng nhúng tay vào?
Không ngờ chỉ là một đại hội đổ thạch nhỏ bé, lại có nhiều nhân vật tới dự như vậy, rất nhanh người có lòng đã ngửi được mùi bất thường.
...
“Đại hội đổ thạch lần này ngày càng kỳ lạ.” Lê Kim Huyên đặt điện thoại xuống, nhíu mày thở dài.
Cô đang cầm một tờ báo do Tô Loan Loan mua về từ bên ngoài.
Trần Xuân Độ đứng bên cạnh tựa vào cửa sổ, ngậm một điếu thuốc, nhìn nhà cao tầng trong thành phố ngoài cửa sổ, rồi phả khói, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời Lê Kim Huyên nói.

“Ngày mai chúng ta phải tham dự đại hội đổ thạch rồi, anh thấy thế nào?” Lê Kim Huyên bỗng quay đầu, nhíu mày nhìn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ sửng sốt, sắc mặt nhất thời bình tĩnh lạ thường: “Còn có thể thế nào, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn thôi, dù đại hội đổ thạch bất thường đến đâu, chúng ta cũng phải tham dự.”
Lê Kim Huyên nhướng mày, cười khẩy: “Anh đừng làm tôi mất mặt là tốt lắm rồi, còn đòi tham dự.”
Trần Xuân Độ khẽ cười, bỗng nhìn Kim Huyên, rồi nở nụ cười sâu xa nói: “Kim Huyên, thật ra anh đổ thạch rất lợi hại.”

Lê Kim Huyên lạnh lùng lườm anh, làm Trần Xuân Độ ngẩn người, không ngờ nữ thần tổng giám đốc luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại lườm đầy gợi cảm và quyến rũ, làm anh ngẩn ngơ, suýt nhìn đến thất thần.
“Tôi tin anh, nếu lần này ngay cả cửa triển lãm anh cũng không vào được, thì sau này anh đừng hòng bước vào cửa nhà chúng ta.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
Mắt Trần Xuân Độ ngây dại, hoàn toàn không nắm trọng điểm, bỗng nhìn Lê Kim Huyên, vẻ mặt hơi kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Nhà chúng ta?”
Lê Kim Huyên sửng sốt, nhất thời thẹn quá hóa giận, vội bổ sung: “Ý tôi là nhà của tôi và Tô Loan Loan, anh đừng tự luyến nữa được không?”
Trần Xuân Độ ngẩn người, cười ngượng ngùng: “Kim Huyên...!em yên tâm, anh nhất định sẽ đại diện cho tập đoàn Lê thị, mở một đường máu.”
Lê Kim Huyên hừ lạnh, không nói gì nữa, không biết tại sao cô lại nghĩ tới lời mình mới nói, câu nói đó quá mờ ám, chẳng lẽ cô đã bất giác xem anh là người của mình rồi?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bỗng đỏ ửng.
Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên luôn lạnh mặt, nhưng giờ lại cúi xuống, như cô gái trẻ đang e thẹn.
“Kim Huyên, em ngày càng nữ tính rồi.” Trần Xuân Độ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, rồi khen ngợi.
Ai ngờ câu nói này của Trần Xuân Độ, lại biến thành lời trêu ghẹo đầy ngả ngớn khi lọt vào tai Lê Kim Huyên.
Trên trán trắng nõn của Lê Kim Huyên nổi gân xanh, cô ngẩng đầu lên ngay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ quát: “Cút!”
***
Trong tứ hợp viện ở Yên Kinh.
Khác với tứ hợp viện đầy xa hoa của nhà họ Lê, căn tứ hợp viện này bị một hơi thở âm u lạnh lẽo bao trùm, đi vào trong này có thể cảm nhận rất rõ cảm xúc tiêu cực mãnh liệt tỏa ra trong không khí, gần như ảnh hưởng đến lý trí con người.
Hung ác...!tàn nhẫn...!dữ tợn..., đúng lúc này, một chiếc xe từ xa chạy tới, rồi phanh gấp trước cửa tứ hợp viện.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn kéo một người đang không ngừng giãy giụa đi vào đình viện.
Đầu người đó bị trùm vải đen, đến khi đi vào đình viện, mới được lấy xuống.
“Các vị hảo hán, mấy anh muốn gì cứ nói thẳng...!chắc chắc tôi sẽ ra sức phối hợp...” Người kia mặt mày hoảng sợ, nhìn xung quanh, nhận ra mấy người cao lớn đứng trong đình viện đều im lặng, như những pho tượng.
Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ hung ác, như ác quỷ, làm anh cực kỳ hoảng sợ.
Lúc ánh mắt người đó nhìn xuống bộ đồ màu đỏ trên người, bỗng hít một ngụm khí lạnh, mặt nhăn nhúm, cực kỳ sợ hãi...
“Hội Sát La...” Trong lòng anh rất sợ hãi, lẩm bẩm: “Tôi đâu trêu chọc...”
Một giọng nói thâm thúy, nhưng lạnh lẽo ẩn chứa sự quỷ dị bỗng truyền ra từ trong đình viện phía trước: “Tối qua, cậu đã nhìn thấy những gì?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua...” Người đó sợ hãi giải thích.
“Một!”
Giọng nói đó lại truyền ra.
Nhất thời, hai người đàn ông bước tới, đè tay người đó lên bàn.
Người đó mơ hồ nhận ra điều gì đó, một giây sau, một tiếng hét cực kỳ thảm thiết vang vọng khắp đình viện, thậm chí còn muốn truyền ra ngoài.
Người đàn ông cầm dao chém xuống, máu tươi bắn khắp bàn, ngón cái bên tay trái người đó đã bị chặt đứt.
Mắt người đó mở to, nhìn thấy rất rõ máu thịt và xương cốt ở chỗ bị chặt đứt.
Cơn đau như thủy triều ập tới, làm anh toát mồ hôi lạnh khắp người.
“Hai.”

Giọng nói đó lại truyền ra từ trong căn nhà, như đến từ vực thẳm địa ngục.

“Tôi biết...!tôi biết...!có một người phụ nữ cả người đầy máu, giết rất nhiều người đàn ông cao lớn, rồi quay về khách sạn...!còn có một người tôi không nhìn rõ là nam hay nữ, cũng cả người đầy mau, không biết chạy đi đâu...” Người kia vừa nói vừa thầm hối hận, vì đã đi qua bên đó, tại sao anh lại đi qua nơi đó?
“Cậu ta đã đi đâu?” Căn phòng im lặng một lúc, rồi giọng nói đó lại vang lên.
“Tôi thật sự không biết, ông tha cho tôi đi...” Người đó khóc lóc, sợ đến mức hai chân run rẩy, anh chỉ là người bình thường, sao có thể chứng kiến chuyện đời như này?
Tất nhiên anh ta không biết, lúc đó Trần Xuân Độ ngồi lên xe, chạy một vòng lớn, rồi mới quay về khách sạn.
“Cậu có chắc là muốn tôi tha cho cậu không?” Trong nhà lại vang lên giọng nói lạnh lùng, trêu chọc.
Một giây sau, cửa nhà mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài.
Ông ta mang kính đen, không ai có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của ông ta qua lớp mắt kính đó.
Cả người ông ta tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo, như đến từ địa ngục, hoàn toàn không giống người còn sống.
Tay ông ta đang cầm một con dao, người đó nhìn thấy con dao kia, thì nhất thời trở nên sợ hãi.
Vết máu trên dao vẫn chưa khô, đang nhỏ từng giọt xuống sàn theo lưỡi dao sắc bén.
Mùi máu tanh lặng lẽ đó làm người đó tê cả da đầu.
Không khí dần bốc lên mùi máu tanh, rồi tràn ngập khắp nơi.
Người đó hít sâu một hơi, như đang hưởng thụ...!mùi máu tanh làm người khác buồn nôn này.
“Đừng, đừng...!đừng.” Người đó đã sợ đến phát ngốc, hai chân mềm nhũn, ngồi bệch dưới sàn, định bỏ chạy, nhưng hoàn toàn không có sức để đứng lên.
Anh không quen người đàn ông này, nhưng gần như đoán ra thân phận anh ta ngay.
Là ông Kỷ - hội trưởng hội Sát La.
“Cậu có biết cách tôi tha cho người khác hơi khác người không...” Người đàn ông bỗng nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo.
“Tôi sẽ dùng dao để tha cho người khác.”
Người đàn ông vừa dứt lời, con dao trong tay ông ta đã vụt qua, đầu bay lên rồi đập mạnh xuống sàn.
“Các cậu phải trông chừng kỹ khách sạn đó.” Người đàn ông chẳng thèm liếc nhìn thi thể đó, mà lạnh lùng căn dặn: “Đợi đại hội đổ thạch kết thúc, thì bao vây khách sạn cho tôi, tôi phải tắm máu nơi đó, dám tiêu diệt phân hội của tôi, xem tôi chết rồi à...!Hừ!”
Thuộc hạ đứng bên cạnh đáp vâng, dù gì ông Kỷ cũng sợ người bên trên, nên không mở sát giới lúc tổ chức đại hội đổ thạch.
Dù gì...!người đứng đầu thành phố này cũng tham dự...!ai dám làm loạn chứ?
“Ồ...!người này còn khó giải quyết hơn nỗi hận trong lòng mình...!mình nhất định phải giết người đã tàn sát hội Sát La của mình.” Ông Kỷ lẩm bẩm, mỗi câu nói đều lạnh đến mức làm người khác run rẩy..


Bình Luận (0)
Comment