Chàng Rể Phế Vật

Chương 346




Trong một căn biệt thự nho nhỏ ở thành phố T.

Những đặc công tinh anh vô cùng chật vật vây quanh Trạm trưởng Lý trên giường, im lặng không nói gì.

Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, giận dữ nhìn Trạm trưởng Lý thoi thóp trên giường.

“Trạm trưởng, tôi nhất định phải giết chết đám khốn kiếp kia!” Một đặc công trong đó cắn răng, hai tay siết chặt, cả người đều đang run rẩy!
Trạm trưởng Lý nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, như sẽ chết đi bất cứ lúc nào, ông ta nhìn những đặc công tinh anh, khó khăn lắc đầu, dường như dùng hết sức lực cả người, gian nan nói một câu: “Không được, bọn họ ẩn giấu quá nhiều thực lực…”
“Trạm trưởng, tôi sẽ đi tìm bác sĩ giỏi nhất thành phố T đến đây.

” Một đặc công khác lên tiếng.

Trạm trưởng Lý lắc đầu: “Thân thể của tôi… Bản thân tôi hiểu, hai nhà Đỗ Trương muốn làm tôi tàn phế, đây là một lời cảnh cáo.


“Trạm trưởng, chúng ta rút lui về Yên Kinh trước đi, báo cáo với cấp trên, kêu gọi tiếp viện.

’ Một đặc công trong đó phát biểu ý kiến.


“Không được, mấy năm nay hai nhà Đỗ Trương bán ma túy tích góp rất nhiều tiền, thực lực ngầm nhanh chóng phát triển… Dù bên trên phái tới nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, sẽ chỉ chịu thiệt thòi hơn tôi!” Trạm trưởng Lý dùng hết sức lực toàn thân, cắn răng nói.

“Vậy phải làm sao đây, chẳng lẽ chúng ta ở đây chờ chết ư?” Một đặc công nói với vẻ mặt khó coi.

Trạm trưởng Lý đột nhiên cố ngồi dậy, nhưng vẫn không thể ngồi dậy được.

“Không, còn một cách, nhưng phải xem cậu ta có đồng ý hay không.

” Đôi mắt đục ngầu của Trạm trưởng Lý bỗng lóe lên ánh sáng!

Đêm khuya, Trần Xuân Độ mới rời khỏi phòng tắm, thân thể với cơ bắp căng phồng, những giọt nước to như hạt đầu chảy xuống từ trên người.

Trên người Trần Xuân Độ có hơi nước màu trắng bay lên, Trần Xuân Độ dùng khăn lau khô nước trên người, đi tới bên cửa sổ.

Đúng lúc này, điện thoại Trần Xuân Độ reo lên, anh lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, ánh mắt nghiêm túc… Đây là số điện thoại đã mã hóa… Người có thể gọi vào số này chắc chắn không phải người bình thường!
Trần Xuân Độ nhận điện thoại, đầu bên kia nói: “Là cậu Trần phải không?”
“Là tôi.


“Chúng tôi là người của an ninh quốc gia, chúng tôi đang nói chuyện với anh bằng điện thoại của Trạm trưởng Lý.

” Người ở đầu bên kia điện thoại tự giới thiệu bản thân, anh ta là đặc công an ninh quốc gia.

“Trạm trưởng Lý?” Trần Xuân Độ nhíu mày, mơ hồ có cảm giác không ổn, vội vàng hỏi: “Trạm trưởng Lý làm sao?”
“Trạm trưởng Lý…” Đặc công kia hơi chần chừ, sau đó nói đúng sự thật: “Bây giờ Trạm trưởng Lý bị thương nặng… bị người ta đánh tàn phế.


Soạt!
Sắc mặt Trần Xuân Độ thay đổi, trên người anh thoáng chốc bùng nổ ra sát khí lạnh lẽo!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh nhu trước, nhưng sắc mặt anh chợt lạnh đi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc!
“Sao có thể có chuyện đó được, các người chắc chứ?” Trần Xuân Độ lớn tiếng hỏi.

“Hôm qua, Trạm trưởng Lý dẫn theo chúng tôi hành động, muốn tìm ra chứng cứ tàng trữ ma túy của hai nhà Đỗ Trương… Kết quả ai ngờ hai nhà này có bẫy, mấy năm nay bọn họ rất kín tiếng, vẫn luôn che giấu thực lực của mình, với thực lực của bọn họ, có lẽ rất nhiều thế lực ở Yên Kinh cũng không sánh bằng!” Đặc công kia nói hết ngọn nguồn.

“Trạm trưởng Lý dẫn chúng tôi đột phá vòng vây, nhưng vẫn không làm gì được, chúng tôi chỉ có mấy người thoát được, đa số đều bị bắt theo Trạm trưởng Lý, hai nhà Đỗ Trương tra tấn Trạm trưởng Lý, sau khi đánh ông ấy tàn phế thì… lại thả chúng tôi đi!”
“Ầm!” Sau khi đặc công kia nói xong, ánh mắt của Trần Xuân Độ đứng bên cửa sổ trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh chợt đánh một chưởng lên trên ban công, ban công kêu rắc một tiếng, nứt ra một khe hở nhỏ tựa như một con rắn!
Trần Xuân Độ từ từ rụt tay về, vẻ mặt vô cùng sâu thẳm, cả người bao phủ bởi sát khí sắc bén!

“Mọi người ở yên đó, đừng hành động, đưa địa chỉ cho tôi.

” Trần Xuân Độ nặng nề nói ra từng câu từng chữ, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén ngút trời!
Không ngờ hai nhà Đỗ Trương lại dám động vào người của an ninh quốc gia, đúng là điên rồi!
Chắc chắn hai nhà Đỗ Trương có sự tự tin nào đó, nếu không sao có thể dám động vào người của an ninh quốc gia được?
Nhưng Trần Xuân Độ không rảnh quan tâm những điều này, anh chỉ biết ông lão Trạm trưởng Lý đã bị đánh tàn phế thôi!
Trần Xuân Độ đến nước C, tất cả bạn bè cũ đều mất liên lạc, chỉ còn lại Trạm trưởng Lý là bạn bè duy nhất của anh ở nước C hiện tại!
Anh và Trạm trưởng Lý cũng không thân thiết lắm, nhưng hai nhà Đỗ Trương đã chạm đến giới hạn của anh rồi!
Ma túy, còn trắng trợn đánh người!
Ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lẽo, khi anh gọi điện thoại lần nữa, không đợi chàng trai lên tiếng, anh đã nói: “Gửi trang bị của tôi đến T…”
“Trang bị? Lão Đại, là ai khiến anh muốn ra tay giết người thế?” Chàng trai sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên, anh ta hoàn toàn không ngờ Long Vương đã lựa chọn thoái ẩn, dù tình hình ở nước ngoài có rối rắm đến mức nào anh cũng chẳng để tâm lại muốn ra tay giết người vào lúc này!
Câu nói của Trần Xuân Độ khi nãy đã nói rõ rất nhiều điều… Khi Trần Xuân Độ mặc vào bộ trang bị kia, anh lập tức hóa thân thành rồng… Chỗ anh đi qua, một vùng sinh linh đồ thán!
Nói cách khác, Trần Xuân Độ là muốn bất chấp tất cả ra tay… Chỉ cần anh mặc bộ trang bị này xuất hiện ở nước C thì thân phận rất có thể sẽ bị phơi bày, gặp phải tai họa ngập đầu!
Nước C đã tuyên bố lệnh truy nã với Long Vương, chỉ cần Long Vương xuất hiện, rất khó đảm bảo sẽ không khiến nước C chấn động!
Chàng trai cũng vô cùng ngạc nhiên, anh ta không thể nghĩ ra được có gì có thể khiến Long Vương không tiếc nguy hiểm cũng phải tiêu diệt như vậy!
Điều này đã đủ chứng minh quyết tâm muốn giết người của anh rồi!
Trần Xuân Độ ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, đường chân trời phía xa là màn đêm sâu thẳm, Trần Xuân Độ gằn từng chữ, chậm rãi nói: “Gia tộc hoàng kim của T!”

Sáng hôm sau, Lê Kim Huyên tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, sau khi rửa mặt trang điểm xong, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin tức dân mạng đồn đãi hôm qua đã biến mất một cách kỳ diệu sau một đêm, cô tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nhanh chóng thở phào.

Mỗi lần sau khi nhìn thấy tin tức của Trần Xuân Độ và Diệp Thiến Nhiên, trong lòng cô đều không khống chế được một ngọn lửa xuất hiện, cảm thấy khó chịu, dù bản thân cô cũng không biết vì sao.

Vừa đi ra khỏi phòng, cô lập tức phát hiện Tô Loan Loan đang ngồi xổm trước cửa.

Lê Kim Huyên hơi sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngạc nhiên hỏi Tô Loan Loan: “Cô không đi ngủ sao?”
Tô Loan Loan cười khổ một tiếng: “Tổng Giám đốc Lê, không có lệnh của cô, tôi cũng không dám đi ngủ”.

Lê Kim Huyên khựng người, không ngờ Tô Loan Loan lại ngồi trước cửa phòng cả đêm vì cô!
Nghĩ thế, Lê Kim Huyên cảm thấy rất ấm áp, cô áy náy nói: “Đều tại tôi, có mệt không, cô về phòng ngủ bù một giấc đi”.

Tô Loan Loan lắc đầu, Lê Kim Huyên nhìn về phía phòng của Trần Xuân Độ, hỏi Tô Loan Loan: “Tên kia về chưa?”
Lê Kim Huyên chỉ phòng của Trần Xuân Độ.

Tô Loan Loan nhìn một cái, gật đầu: “Về rồi, sau đó hơn nửa đêm lại đi…” Nói đến đây, Tô Loan Loan lại bắt đầu ấp úng, vẻ mặt chần chừ, muốn nói lại thôi.

Lê Kim Huyên vô cùng nhạy bén đương nhiên nhìn ra phản ứng nhỏ này của Tô Loan Loan, cười nói: “Không có gì, cô cứ nói gì.



“Anh ta bảo tôi nói với cô một câu… Anh ta có chuyện phải làm, còn nói tin tức chỉ là hiểu lầm, bảo cô đừng để trong lòng.

” Tô Loan Loan hít sâu một hơi, cất tiếng nói.

Sau khi nghe Tô Loan Loan nói xong, Lê Kim Huyên im lặng một lát rồi hừ lạnh, hờ hững cất lời: “Không cần để ý đến anh ta, kệ anh ta đi.


Tô Loan Loan gật đầu, nhưng Lê Kim Huyên mới nói xong lại cau mày hỏi: “Anh ta có nói là mình đi đâu không?”
Tô Loan Loan sửng sốt nhìn Lê Kim Huyên, một lúc lâu sau đó vẫn không kịp phản ứng, không phải nói là mặc kệ anh sao?

Mãi đến buổi chiều, một chiếc máy bay riêng mới bay đến sân bay quốc tế Hồng Khẩu của thành phố T từ phía chân trời, cuối cùng chậm rãi đáp xuống đường băng.

Khoang máy bay mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi rách rưới, trông rất lôi thôi xuất hiện ở cửa khoang.

Người đàn ông cắm hai tay vào túi quần, đeo một cái kính răm, dáng vẻ kia không hề giống người giàu có hay người thượng lưu đi ra từ trong máy bay tư nhân chút nào.

Anh giống một tên lén đi cùng hơn.

Một hàng người đứng cách máy bay tư nhân không xa, bọn họ mặc vest đen, đeo kính râm màu đen, mang giày da cũng màu đen… Những người này đứng ở đó, cơ thể rắn rỏi, ánh mắt sắc bén như có thể bắn xuyên qua kính râm!
Bọn họ giống như những cái máy vậy… Bọn họ chính là người của an ninh quốc gia, đặc công tinh anh do Trạm trưởng Lý bồi dưỡng ra!
Dù là võ công hay tố chất của bọn họ đều mạnh hơn đặc công bình thường! Bọn họ là nhân vật được chọn trong chục nghìn người!
Trần Xuân Độ cắm hai tay vào túi quần, vừa hờ hững đảo mắt nhìn xung quanh vừa lắc lư đi xuống cầu thang.

Trần Xuân Độ như không nhìn thấy những đặc công tinh anh này, nói một cách khác là những đặc công tinh anh này hoàn toàn không thể lọt vào mắt anh!
Những đặc công tinh anh kia ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó, trên người mỗi một người đều có sự kiêu ngạo không thể phai mờ!
Mà một lúc lâu sau đó, khi những đặc công tinh anh này vẫn không thấy Trần Xuân Độ đi xuống, còn đang lề mề trên cầu thang, trong đôi mắt dưới kính râm của bọn họ không khỏi lộ vẻ tức giận.

Trần Xuân Độ quá ngông cuồng, bọn họ vì Trạm trưởng Lý nên đặc biệt tới tiếp đón, không ngờ người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại lại là một kẻ thế này!.

truyện kiếm hiệp hay
Quá phách lối, không coi ai ra gì, anh tưởng mình là ai, là ông trời à? Ngông cuồng quá!.


Bình Luận (0)
Comment