“Đi, đi phái người ngăn anh ta lại, không tiếc trả giá tất cả cũng phải ngăn anh ta lại!” Đột nhiên, Ngọc Hiên Vinh đột nhiên phản, khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt, hét lên.
“Lập tức rời khỏi khách sạn, đưa tôi đến sân bay, rời khỏi Yên Kinh, lập tức!” Ngọc Hiên Vinh hét lên.
“Vâng!” Một tên thuộc hạ trả lời, mà lúc bọn họ vừa lao tới cửa phòng, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện đẩy mạnh ra!
Giây tiếp theo, một bóng người giống như viên đạn, đẩy mạnh cửa ra! Chớp mắt đã hạ ngục mấy người của nhà họ Ngọc đang chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh của Ngọc Hiên Vinh!
“Ầm!”
Bóng dáng kia đột nhiên đập mạnh xuống đất, vô cùng nhếch nhác!
Anh ta lảo đảo từ trên mặt đất bò lên, cả người mặt mũi bầm dập, sưng lên giống như đầu heo!
“Cậu Ngọc, mau chạy đi!” Bóng dáng kia bò lên, nhìn Ngọc Hiên Vinh sắc mặt rất khó coi, sợ hãi hét lên.
“Ầm!” Giọng nói của anh ta vừa dứt, lại có một người bay vào, che ngực ngã xuống đất, thân thể run rẩy kịch liệt, anh ta cố gắng muốn bò dậy, nhưng anh ta không thể làm được!
Ngọc Hiên Vinh nhìn thấy cảnh tượng này, đôi con ngươi co rút lại, cả người run rẩy!
Lúc hai người này bay vào trong phòng, Ngọc Hiên Vinh đã nhận ra, hai tên này là hai tên vệ sĩ canh cửa của anh ta, kết quả, lại bị đánh kinh khủng như vậy, lại còn bị người khác đá một phát bay vào!
Ngọc Hiên Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong lòng run rẩy kịch liệt, dâng lên một cảm giác vô lực vô cùng mãnh liệt!
Những tên vệ sĩ này của mình căn bản không thể ngăn cản được anh ta! Ngay cả mấy trưởng lão cũng chết trong tay anh ta! Tại sao anh ta lại mạnh như vậy!
Ngọc Hiên Vinh vốn dĩ cho rằng Trần Xuân Độ chỉ là một tên lưu manh du đảng có một chút thân thủ, nhưng bây giờ, thực lực của Trần Xuân Độ đã được thể hiện ra, khiến Ngọc Hiên Vinh không dám tin tưởng!
Thực lực ẩn giấu của Trần Xuân Độ được thể hiện ra, thậm chí còn khiến Ngọc Hiên Vinh sinh ra sự tuyệt vọng! Trong lòng run rẩy không thôi!
Mấy trưởng lão có thực lực mạnh nhất của nhà họ Ngọc, kết trận hủy diệt Trần Xuân Độ, kết quả bị giết ngược lại!
Thậm chí, bây giờ Trần Xuân Độ còn giết đến cửa!
Anh ta đường đường là thiếu chủ nhân của nhà họ Ngọc! Bây giờ ở Yên Kinh đã lưu lạc đến tình cảnh này!
Khuôn mặt Ngọc Hiên Vinh tái nhợt, anh ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng, cơ thể không vững!
Anh ta ngay cả đứng cũng đứng không vững, cuối cùng phải cần đến mấy người nhà họ Ngọc đỡ anh ta, mới giúp anh ta đứng vững.
“Cộp, cộp, cộp….”
Một loạt tiếng giày da vang lên ở hành lang, trái tim của Ngọc Hiên Vinh đập càng nhanh, tiếng giày da chạm vào mặt đất rất rõ ràng từ hành lang truyền vào trong phòng!
Một loạt âm thanh này giống như âm thanh của ma quỷ, khiến da đầu của Ngọc Hiên Vinh tê dại!
Đột nhiên, ở cửa phòng xuất hiện một hình bóng mà Ngọc Hiên Vinh vô cùng quen thuộc, đổi lại là lúc trước, Ngọc Hiên Vinh nhất định sẽ tỏ ra xem thường, khinh thường nhìn Trần Xuân Độ.
Nhưng Ngọc Hiên Vinh sao dám như vậy! Hai chân anh ta run rẩy, nhìn Trần Xuân Độ, mặc dù ngoài mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tiêu sái, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn run rẩy, hai chân mềm nhũn!
Trước đây, Ngọc Hiên Vinh trẻ người non dạ, đương nhiên rất ngông cuồng, nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi, ngay cả 14 vị trưởng lão chống lưng cho anh ra đều đã chết trong tay của Trần Xuân Độ, điều này cho anh ta có sức mạnh để khiêu chiến với Trần Xuân Độ!
“Bảo bọn họ cút hết ra ngoài!” Ngọc Hiên Vinh liếc nhìn những người nhà họ Ngọc đang ôm đùi mình, thờ ơ nói.
Những người nhà họ Ngọc kia nhìn thấy Trần Xuân Độ, khuôn mặt tái nhợt, lập tức hiểu ra dụng ý của Ngọc Hiên Vinh, sợ chết khiếp rời đi, thậm chí mấy người rục rịch muốn ra tay với Trần Xuân Độ ở đại hội đổ thạch lúc trước chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Mẹ nó, tên này chính là ma quỷ! Một sát thần từ đầu đến cuối! Bọn họ sao dám đắc tội!
Bây giờ bọn họ rất hối hận, nếu như bọn họ sớm biết trong đại hội đổ thạch đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ ôn hòa cực độ với Trần Xuân Độ, nào dám có thái độ không tốt, quát mắng với Trần Xuân Độ, không đặt anh ta vào mắt!
Sau khi những người của nhà họ Ngọc kia bị Ngọc Hiên Vinh đuổi ra ngoài, Ngọc Hiên Vinh cũng đuổi mấy hầu gái ở bên cạnh ra ngoài.
Chỉ giữ lại Trần Xuân Độ hai tay đang đút túi quần, trong miệng rơi ra một điếu thuốc, dáng vẻ vô cùng cà lơ phất phơ, đi vào.
“Cậu Ngọc, nghe nói mấy trưởng lão kia của cậu đã chết trong đại hội đổ thạch, kìm ném bi thương, tôi vô cùng thương tiếc.” Sau khi Trần Xuân Độ đi vào, vô cùng tùy ý lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, vắt chân, khẽ cười.
Vẻ mặt Ngọc Hiên Vinh đột nhiên cứng đờ lại, nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng anh ta thầm oán trách, điên cuồng phỉ nhổ, giả vờ lương thiện, giả tình giả ý….
người là do anh giết, anh còn đến thương tiếc, sao Ngọc Hiên Vinh có thể tin tưởng lời nói xằng bậy của anh!
“Haiz, tôi nghe nói, Thái thượng trưởng lão là một người vô cùng tốt, thật là đáng tiếc, trưởng lão của nhà họ Ngọc đều bị tổn hại, nguyên khí của nhà họ Ngọc cũng thiệt hại lớn.” Trần Xuân Độ hơi nheo hai mắt lại, nhìn Ngọc Hiên Vinh, mỗi một câu anh nói lúc này, rơi vào tai của Ngọc Hiên Vinh lại chói tai như vậy, khiến Ngọc Hiên Vinh không thể chịu đựng được!
Ngọc Hiên Vinh đứng ở đó, ngay cả cử động cũng không dám cử động, anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân độ, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, anh ta rất hận Trần Xuân Độ, bây giờ anh ta đối với Trần Xuân Độ là vừa hận vừa sợ!
Lúc này Trần Xuân Độ chỉ ngồi ở đó, đã khiến anh ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn, chứ đừng nhắc đến việc đi đến ngồi bên cạnh anh.
“Cậu chủ Ngọc, đứng cũng mệt rồi, ngồi đi, ngồi đi qua đây ngồi xuống đi…” Trần Xuân Độ nhiệt tình mời chào nói, sự nhiệt tình này khiến hai mắt của Ngọc Hiên Vinh tối lại, dường như anh mới là chủ nhân của căn phòng này, Ngọc Hiên Vinh biến thành khách.
Ngọc Hiên Vinh khó khăn bước đi, sau khi đi đến bên cạnh Trần Xuân Độ, thì ngồi xuống, trên mặt nặn ra một nụ cười: “Anh Trần, có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra….”
Ngọc Hiên Vinh hận Trần Xuân Độ đến mức nghiến răng, nhưng anh ta không có cách nào gây khó dễ với Trần Xuân Độ, bây giờ càng thêm cung kính, lễ độ, không hề dám đắc tội với ôn thần này!
Trần Xuân Độ vờ haha, tươi cười, điềm tĩnh “Không có gì, chỉ đến thăm anh thôi.”
Trong lòng Ngọc Hiên Viên run rẩy kịch liệt, trên thực tế nếu như Trần Xuân Độ trực tiếp đưa ra yêu cầu, ngược lại anh ta không chút lo lắng, nhưng lúc này, Trần Xuân Độ không đưa ra bất cứ điều gì, người như thế này, mới là người phiền phức nhất!
“Gần đây sống thế nào?” Trần Xuân Độ trêu đùa nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Vinh, chậm rãi lên tiếng.
“Vẫn tốt.” Khóe miệng Ngọc Hiên Vinh co giật, anh ta lúc này hoàn toàn không còn sự ngông cuồng, kiêu ngạo lúc trước.
“Những trưởng lão kia của anh thì sao?” Trần Xuân Độ khẽ cười.
Ngọc Hiên Vinh ngoài mặt thì cười haha, nhưng trong lòng sắp nôn ra máu, một loạt Fuck! Trong lòng Ngọc Hiên Vinh điên cuồng phỉ nhổ…trưởng lão nhà họ Ngọc có kết cục như thế nào, Trần Xuân Độ không biết sao!
Rõ ràng, Trần Xuân Độ đang cố ý khiêu khích Ngọc Hiên Vinh! Đây đúng là sự vả mặt, mỉa mai tàn nhẫn nhất!
Ngọc Hiên Vinh nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, anh ta bị làm cho tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng nhìn Trần Xuân Độ, vẫn nặn ra một nụ cười mang theo sự nịnh nọt….người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Đây là đạo lý mà ai cũng hiểu, Ngọc Hiên Vinh sao có thể không hiểu?
Thực lực của Trần Xuân Độ quá đáng sợ, ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng đã chết, ở đây, chẳng khác gì đã không còn là địa bàn thuộc về Ngọc Hiên Vinh anh ta nữa, đây mẹ nó là địa bàn của Trần Xuân Độ!
“Anh Trần, mấy vị trưởng lão nhà chúng tôi đi đâu, anh không thể không biết đúng không….” Ngọc Hiên Vinh đường đường là cậu chủ nhà họ Ngọc, lúc này đứng trước mặt Trần Xuân Độ, khí thế cũng không dám thể hiện ra, khuôn mặt tràn đầy ý cười, nào dám có dáng vẻ cao cao tại thượng giống như trước đây.
Đột nhiên, sắc mặt của Trần Xuân Độ trở lên lạnh lùng, lạnh lùng nhìn Ngọc Hiên Vinh, nói từng chữ từng chữ một: “Anh biết bọn họ đi đến đại hội đổ thạch, cũng là anh sai khiến bọn họ?”
“Soạt!” Vẻ mặt của Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, từ trong ánh mắt của anh, đột nhiên lộ ra một tia máu!
Khoảnh khắc tia máu lạnh này xuất hiện, nhiệt độ của cả căn phòng dường như giảm xuống mấy độ!
Ngọc Hiên Vinh thẳng người ngồi đối diện với Trần Xuân Độ, đột nhiên cảm thấy một sự đe dọa, áp bức đáng sợ ầm ầm đi đến.
Sự đe dọa, áp bức đáng sợ này, giống như vừa dày vừa nặng vừa đáng sợ như dãy núi, điên cuồng đè xuống Ngọc Hiên Vinh, giống như muốn đè bẹp Ngọc Hiên Vinh!
Sắc mặt Ngọc Hiên Vinh lập tức thay đổi, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự đe dọa, áp bức lớn đáng sợ như vậy, vốn dĩ anh ta cho ta cho rằng sự đe dọa và áp bức của Thái thượng trưởng lão đã rất đáng sợ rồi, nhưng anh ta không ngờ đến, sự đe dọa và áp bức của Trần Xuân Độ gần như khiến anh ta ngạt thở, sự lạnh lùng, khát máu trong đôi mắt kia khiến Trần Xuân Độ giống như một con mãnh thú, trong lòng Ngọc Hiên Vinh run rẩy kịch liệt, thậm chí không khống chế được…muốn nằm rạp xuốn quỳ lạy!
“Ngọc Hiên Vinh, tôi nhẫn nhịn anh, không chỉ có một lần….” Trần Xuân Độ thờ ơ lên tiếng.
Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình thường, nhưng trong đầu của Ngọc Hiên Vinh lại dâng trào làn sóng khiếp sợ cuồn cuộn.
Ngọc Hiên Vinh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, anh ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt u ám, lạnh lùng, áp bức này của Trần Xuân Độ quả thật chính là ánh mắt của mãnh thú!
“Bụp!”
Ngọc Hiên Viên đứng dậy một cách khó khăn, từng bước từng bước đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, đột nhiên hai đầu gối của anh ta đập mạnh xuống đất!
Ngọc Hiên Vinh quỳ xuống trước mặt Trần Xuân Độ!
“Xin anh…tha thứ cho tôi….” Ngọc Hiên Vinh khó khăn lên tiếng, sát khí lạnh lẽo bao phủ trên người của Trần Xuân Độ, khiến anh ta không chút nghi ngờ, Trần Xuân Độ chắc chắn sẽ ra tay giết chết mình!
Cho dù Ngọc Hiên Vinh có thanh cao, có ưu tú đến đâu, cũng hiểu rõ, anh ta vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, anh ta không muốn có kết cục giống như Thái thượng trưởng lão!
“Quỳ xuống, có tác dụng không?” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiên Vinh, sự quỳ xuống của Ngọc Hiên Vinh, không thể khiến trong lòng anh sinh ra một chút gợn sóng.
“Tất cả là lỗi của tôi, là tôi không nên xung đột với anh…Trần đại nhân, là Ngọc Hiên Vinh tôi chưa trải sự đời, là tôi tìm cái chết! Cầu xin anh khoan dung độ lượng, bỏ qua cho tôi, đều là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn!” Ngọc Hiên Vinh nghiến răng, dứt khoát đập đầu xuống đất.
Ngọc Hiên Vinh đập rất mạnh, mới chỉ đập mấy cái, trán của anh ta đã chảy máu, thậm chí còn có chỗ bị rách da!
Ngọc Hiên Vinh nhìn Trần Xuân Độ, lúc này anh ta vô cùng nhếch nhác, bản thân anh ta không ngờ đến, mới trong mấy ngày ngắn ngủi này, tay đánh mạnh nhất của nhà họ Ngọc đều chết….còn mình, phải quỳ trước mặt tên côn đồ này, khổ sở cầu xin, xin người khác giữ lại cái mạng nhỏ của mình!
Thật là nhục nhã, trước đây, người đang đứng kia là anh ta….mà bây giờ, lại là anh ta quỳ trên đất!.