Chàng Rể Phế Vật

Chương 392



Khi Trương Bảo Thành nói chuyện, toàn thân bỗng dưng bạo phát một cỗ khí thế lăng lệ, đây chính là khí thế của hội trưởng hội hiệp đổ thạch nước C! Trong nháy mắt liền bao trùm Trần Xuân Độ!
Giọng điệu của Trương Bảo Thành rất khinh thường, theo ông ta thấy, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà hết lần tới lần khác bị Trần Xuân Độ xem thường, Trần Xuân Độ hiểu và có bao nhiêu kinh nghiệm về đổ thạch chứ? Kiểu thân phận địa vị giống như ông ta, ở trong đại hội đổ thạch, tùy tiện tìm một người chức to giàu có, nào có ai không cung kính coi ông ta là khách quý chứ!
Mà Trần Xuân Độ thì sao? Không thèm để ông ta vào trong mắt, theo ông ta thấy, Trần Xuân Độ chính là đồ ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹn, anh căn bản không biết, chỉ cần ông ta muốn, một câu liền có thể đuổi Trần Xuân Độ ra khỏi nơi này!
Lê Kim Huyên thấy Trương Bảo Thành nổi giận, vội an ủi: “Hội trưởng Trương, ông đừng giận, anh ta chưa từng trải sự đời gì cả, ông đừng so đo với anh ta.


Hội trưởng Trương hừ lạnh một tiếng, nói: “Loại nhà quê giống như cậu ta tự nhiên sẽ không hiểu, khu cược cấp thấp, bình thường chỉ dành cho những khách lẻ chơi đổ thạch thôi, những người chức to giàu có có thực lực thật sự, đều chơi ở khu cược cao cấp, nơi đó mới sẽ có đá thô tốt, khu cược cấp thấp thì cô chơi cả một ngày, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, huống chi nói gì tới 300 tỷ!”
Hội trưởng Trương nhìn sang Trần Xuân Độ, vẻ mặt trào phúng: “Cậu đang đùa cái trò gì vậy, coi người khác đều là kẻ ngốc hay sao?”
Trần Xuân Độ nghe hết lời của hội trưởng Trương, mặt mày bình thản, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Hy vọng ông lát nữa đừng vì lời nói hiện giờ của ông mà hối hận.


Trần Xuân Độ nói xong, hai tay đút túi quần, điềm nhiên đi vào trong quầy hàng.

Hội trưởng Trương lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, thần sắc càng lúc càng khó coi, Lê Kim Huyên ở bên cạnh vội vàng an ủi: “Hội trưởng Trương, ông bớt giận, tuyệt đối đừng so đo với anh ta, chúng ta không bằng đi theo anh ta một ngày, xem anh ta rốt cuộc muốn chơi trò gì!”
Lời của Lê Kim Huyên dường như khiến Trương Bảo Thành khơi đậy động lực, Trương Bảo Thành gật đầu, lạnh giọng nói: “Đi vào thôi.



Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành sau khi đi vào, Tô Loan Loan đi theo đằng sau bọn họ, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khiến Tô Loan Loan không khỏi rơi vào trong dòng suy nghĩ, một lúc lâu sau, Tô Loan Loan bỗng ngẩng đầu lên, ngay cả cô ta cũng không biết trong hồ lô của Trần Xuân Độ bán thuốc gì.

Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn làm cái gì? Bị Trương Bảo Thành kháy nhiều lần như vậy, còn có thể thản nhiên như vậy, thậm chí còn ngang ngược như vậy, dũng khí của anh từ đâu mà ra?
Tô Loan Loan cũng nghĩ không thông, chỉ có thể đi theo Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành vào trong quầy hàng.

Trong quầy hàng, chen lẩn rất nhiều người, rất nhiều khách đổ cược đều tự mình chọn đá thô mình nhìn trúng, mà Trần Xuân Độ sau khi đi vào trong quầy hàng, quét mắt, đột nhiên đi về phía một góc, ôm một khối đá thô bám đầy bụi đất, to bằng đầu của đứa trẻ sơ sinh, nói với chủ quầy: “Khối này tôi mua.


“Khối này sao?” Chủ quầy nhìn khối đá thô đó, hơi sững người, sau đó nhìn sang Trần Xuân Độ, cười khuyên: “Sếp à, cậu không phải lần đầu tiên chơi đổ thạch chứ? Loại đá này, nhìn một cái là biết đồ bỏ, triển lãm hôm nay kết thúc, loại đá bỏ đi này sẽ bị mang đi hủy.


Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra ý cười, mở miệng nói với vẻ rất thần bí: “Nếu đã như vậy thì không bằng xem thành đồ bỏ mà bán cho tôi đi.


Người chủ quầy đó liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kỳ quái: “Tôi từng thấy kẻ ngốc, nhưng chưa từng thấy ai tặng tiền giống như cậu.


Đằng sau Trần Xuân Độ, Trương Bảo Thành đứng cách đó không xa sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Xuân Độ và chủ quầy, cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Muốn dựa vào một khối đá bỏ đi kiếm được 300 tỷ sao?”
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành mặt mày cau có, cô hỏi Trương Bảo Thành đã xảy ra chuyện gì.

Trương Bảo Thành cười lạnh nhìn Trần Xuân Độ, lớn giọng mở miệng nói: “Không có gì, tôi chỉ là lần đầu tiên thấy có tên ngu ngốc lại chọn mua một khối đá bỏ đi, người bình thường đều nhìn ra, loại đá bỏ đi này, cho dù có ngọc, cũng không có bao nhiêu, vẫn không tinh thuần.


Giọng nói của Trương Bảo Thành rất lớn, rõ ràng là cố ý muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy, trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên tay Trần Xuân Độ, sau khi rất nhiều người nhìn thấy khối đá thô trên tay Trần Xuân Độ, lập tức bật cười ha hả, trong quầy hàng, vô số người bật cười, nhìn thấy thao tác này của Trần Xuân Độ, khiến bọn họ nhìn Trần Xuân Độ giống như nhìn kẻ ngốc, bọn họ thậm chí cười tới đau bụng.

“Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ ngốc như này, loại đá bỏ đi này cũng muốn mua, đầu bị hỏng rồi à.


“Ha ha ha, quả nhiên là não tàn, thứ rác rưởi này cũng muốn mua, thật là gây hài!”
Từng lời bàn tán rần rần vang lên, người chủ quầy này cũng coi như tốt bụng, nhìn sang Trần Xuân Độ, có lòng tốt khuyên: “Cậu nếu như muốn mua đá thô, mấy khối này không tệ, vẫn là đừng mua khối đá bỏ đi đó.


Trần Xuân Độ lại cố chấp muốn mua khối đá bỏ đi này: “Không cần, chính là khối này, tôi cảm thấy khá được.


“Cậu! ” Chủ quầy đó thấy Trần Xuân Độ bướng tới đáng sợ, lắc đầu nói: “Tới lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm.



Chủ quầy đó nói xong, bèn ra giá: “15 triệu.


Vẻ mặt của Trương Bảo Thành ở đằng sau Trần Xuân Độ hơi đanh lại, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ông ta thế nào cũng không ngờ, Trần Xuân Độ thật sự định mua khối đá bỏ đi này!
Lát sau, Trần Xuân Độ ôm khối đá thô này đi ra, đằng sau kèm tiếng cười giễu không ngừng của Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên với sắc mặt khó coi.

“Lê tổng, cho dù người vừa bước vào giới đổ thạch, đều biết đây tuyệt đối là một khối đá bỏ đi, mà cậu ta, lại còn xem thành bảo bối.

” Giọng nói của Trương Bảo Thành mang theo sự châm chọc.

Lê Kim Huyên thẹn quá hóa giận, đôi mắt đẹp hằn học lườm Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Anh lập tức dừng lại cho tôi.


Mà Trần Xuân Độ lại không nghe không màng, đột nhiên đi về phía một quầy hàng khác.

Không lâu sau, Trần Xuân Độ lại ôm mấy khối đá thô từ trong quầy hàng đi ra, trong nụ cười lạnh lùng mỉa mai của Trương Bảo Thành, Trần Xuân Độ để đá thô ở một chỗ trống, sau đó lại đi vào một quầy hàng khác.

Trương Bảo Thành đi tới xem, nụ cười càng mải mai phát lạnh, thấy Trần Xuân Độ liên tiếp ôm đá thô đi ra, cười ha hả, trào phúng nói: “Mua một đống đá bỏ đi, sao hả, cậu là muốn dùng đống đá bỏ đi này kiếm được 300 tỷ, thật sự là vớ vẩn!”
Lê Kim Huyên nhìn những khối đá có hình thù kỳ lạ, nhưng điểm không khác biệt là màu sắc của số đá thô này đều sẫm, không có một chút ánh sáng xuyên thấu mà ngọc bích nên có, đều chỉ là đồ bỏ, so với nhiều đá thô khác, căn bản không thể so sánh.

Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhìn Trần Xuân Độ ôm đá thô, đi đi lại lại, tức tới mức mặt mày khó coi, gương mặt xinh đẹp lạnh băng, tổng giám đốc nữ thần giờ sắp tức điên rồi!
Cô ban đầu không biết số tiền này Trần Xuân Độ lấy đâu ra, sau mới phản ứng lại, số tiền này đều là Tô Hiểu Vân cho Trần Xuân Độ mượn! Bây giờ đều bị Trần Xuân Độ tiêu uổng rồi!
Lê Kim Huyên nhìn mà tức điên, bất tri bất giác, số đá thô này càng lúc càng nhiều, chỗ trống xung quanh, cũng càng lúc càng có nhiều người bởi vì tò mò và vây lại xem.

Cuối cùng, đợi tới khi số đá thô này có khoảng trăm khối, khi chất chồng như ngọn núi nhỏ rồi, Trần Xuân Độ dừng lại, hai tay đút túi quần, nhàn nhạt nhìn Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành sau khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Xuân Độ, liếc nhìn đống đá thô bám đầy bụi này, khinh thường rồi cười lạnh một tiếng, châm chọc rất gắt: “Sao hả, muốn dùng những cái này để hoàn thành mục tiêu nhỏ của cậu sao?”
Quanh đây có rất nhiều người vây xem không biết đầu đuôi, bọn họ đều nhìn Trần Xuân Độ, không hiểu Trần Xuân Độ tại sao lại mua nhiều đá bỏ đi như vậy.

Trần Xuân Độ nhìn sang Trương Bảo Thành, sắc mặt thản nhiên, điềm tĩnh mở miệng: “Ông nói những khối đá bỏ đi này phải không?”
“Ông nói ở khu cược cấp thấp nếu như kiếm được 300 tỷ thì ông nhận thua phải không?”
“Ông nói chỉ có kẻ ngốc mới mua những thứ này phải không?”
Trần Xuân Độ mở miệng nói từng câu từng chữ, vào lúc này, từ trên người Trần Xuân Độ bỗng dâng lên một cỗ khí thế mạnh mẽ vô hình, khiến Trần Xuân Độ trong vô hình dường như nâng cao hơn.


Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, lông liễu nhíu lại, cô không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn giở trò gì.

“Vù!”
Đột nhiên, hư không run rẩy một trận, một ánh sáng đen vụt qua, chiếc dao Long Nha đột nhiên xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ.

Tay Trần Xuân Độ cầm dao Long Nha, khí thế cả người bỗng chốc trở nên lăng lệ!
Lúc đó, Trần Xuân Độ cầm dao Long Nha trong tay dường như không còn là con rể nhà họ Lê dễ bảo, chịu sự chửi mắng sỉ nhục của người đời nữa, anh dường như lần nữa đứng trên chiến trường, hóa thành chiến thần vô địch, rong ruổi trong mưa bom bão đạn!
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Xuân Độ tỏa ra tia lạnh lẽo lăng lệ, anh của lúc này, ánh mắt quét qua Trương Bảo Thành, khiến Trương Bảo Thành cả người đều run rẩy, trong lòng không kìm được mà run rẩy!
Tổng giám đốc nữ thần sững người, nhìn sang Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ của lúc này, so với bình thường nhiều thêm cảm giác xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm nhận được rõ một cỗ lăng lệ thiết huyết!
Loại khí chất, khí thế này! cô chỉ từng cảm nhận qua những nghi thức duyệt binh, trong đội nghi thức do vô số quân nhân hợp thành ở trong phim!
Đôi mắt đẹp của tổng giám đốc nữ thần hiếm khi lộ ra tia mờ mịt, cô của lúc này, cũng mờ mịt rồi, đôi mắt đẹp của cô luôn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không hiểu, tại sao Trần Xuân Độ lại có loại khí thế này! Kiểu vô lại như anh mọi khi, vào lúc này cũng có thể chấn nhiếp tất cả mọi người!
Tô Loan Loan ở một bên của Lê Kim Huyên, nhìn Trần Xuân Độ, có lẽ trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có cô mới hơi hơi đoán được một chút, sợ rằng cô ta đã gần tới chân tướng nhất rồi! Đây mới là Trần Xuân Độ, đây mới là vị Long Vương làm cho thế giới ngầm phương Tây trao đảo, khiến vô số thế lực siêu cấp run rẩy thần phục, khiến những thế lực độc tôn đó tan tác!
Trương Bảo Thành cả người không kìm được mà run rẩy, Trần Xuân Độ chỉ liếc nhìn ông ta, liền khiến nơi sâu thăm trong linh hồn của ông ta cảm nhận được sự sợ hãi!
“Cậu muốn làm cái gì, cậu đây là đang phạm tội! Nhiều cặp mắt nhìn như vậy, cậu dám ra tay sao!” Trương Bảo Thành rất hoảng, khi ông ta nhìn thấy Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ra, lông tóc toàn thân của ông ta đều dựng đứng lên, như rơi vào hầm băng, ông ta sợ giây tiếp theo Trần Xuân Độ sẽ cầm dao Long Nha giết tới!
Trần Xuân Độ nheo mắt nhìn Trương Bảo Thành một lúc lâu, mới bật cười một tiếng, từ từ mở miệng: “Không, ông không xứng để tôi dùng nó giết ông.


Trần Xuân Độ nói xong, từ từ xoay người lại, đối mặt với trăm khối đá thô chồng đống như ngọn núi để ở trước mặt, đôi mắt bỗng vụt qua tia lạnh!
“Vèo!”
Bóng người của Trần Xuân Độ bỗng dưng biến mất khỏi chỗ ban đầu, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt đống trăm khối đá thô!
Một giây sau, Trần Xuân Độ bỗng vung dao Long Nha!.

ngôn tình hay
“Bụp!”
Một chuỗi âm thanh rền vang vang lên, bụi bay mù mịt, sau tiếng xẹt xẹt, dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ đã gọt một mảnh to ở khối đá thôi bám đầy bụi đó!
Vào lúc này, đám đông thốt lên kinh ngạc, vô số kẻ vui sướng khi người khác gặp nạn, đám đông xung quanh ngồi đợi xem trò thì nay đồng loạt đanh mặt lại!
Mà Trương Bảo Thành thì trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm, thất thanh hét lên: “Chuyện này không thể nào!”.


Bình Luận (0)
Comment