Chàng Rể Phế Vật

Chương 711

CHƯƠNG 711


Đội trưởng nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, dường như Trần Xuân Độ đã biết tất cả, anh ta không nói nữa!


“Sở dĩ cấp trên của anh không nói cho anh biết tôi là ai, bởi vì tôi là Long Vương.” Trần Xuân Độ nhặt súng trên mặt đất, nhìn về phía đội trưởng, mỗi câu mỗi chữ mạnh mẽ vang dội!


“Tôi là chủ của Long Quân!”


“Tôi đã trở thành điều cấm kỵ!”


“Nếu ông ta nói tin tức của tôi cho các anh biết, thì không bao lâu nước C sẽ chấn động!”


Trần Xuân Độ nói từng câu từng chữ, bất tri bất giác, sắc mặt đội trưởng đã hoàn toàn trắng bệch!


Trên trán anh ta ứa ra mồ hôi lạnh, với thân phận của anh ta, những chuyện này đều là bí mật, đương nhiên anh ta không có cơ hội biết được, nhưng rõ ràng có thể trở thành điều cấm kỵ ở nước C, trừ phi người này cực kỳ nguy hiểm!


Mà có thể trở thành điều cấm kỵ ở nước C, theo sự hiểu biết của đội trưởng, từ trước đến nay luôn có một tổ chức cực kỳ nguy hiểm ở nước ngoài, nhưng cho tới bây giờ, người đàn ông trước mặt lại nói với anh ta mình là điều cấm kỵ ở nước C!


“Bùm!”


Phía xa có tiếng xe tải vang lên ầm ầm, đội trưởng nhìn chiếc xe đang bốc cháy ở phía xa mà trái tim như bị treo lên cổ họng.


“Chạy? Chạy trốn được sao?” Trần Xuân Độ nhìn về phía chiếc xe, nhếch miệng lên mỉm cười châm chọc.


“Cậu muốn làm gì, dừng tay!”


Đội trưởng kìm nén cú sốc khi biết chân tướng và nhịn cảm giác đau nhức dữ dội khi tay chân bị đứt gân, nghiêm nghị quát Trần Xuân Độ!


Trong lòng anh ta sốt ruột như lửa đốt, nếu như Trần Xuân Độ ra tay thì chiếc xe MiniBus rất có thể sẽ bị chặn đường!


Nhưng họng súng của Trần Xuân Độ đã khóa chặt chiếc xe!


Trong khoảnh khắc đó hai mắt Trần Xuân Độ đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng, ngay sau đó, vài tiếng súng vang lên xé rách màn đêm tối lạnh lẽo tĩnh lặng!


“Đùng đùng!”


Hai ánh lửa phun ra từ họng súng của Trần Xuân Độ, lao nhanh về phía chiếc xe van ở phía xa!


“Bùm bùm!”


Chiếc xe đột nhiên rung động, hai cái lốp xe dưới gầm xe lập tức bị bắn trúng và xì hơi!


“Không thể nào!” Đội trưởng trợn mắt quát to.


Mà Trần Xuân Độ cầm súng từ từ đi về phía chiếc xe, thần sắc vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, mỗi một bước đi đều làm cho đội trưởng càng thêm tuyệt vọng!


“Chặn đường!” Binh sĩ nhao nhao xuống xe, điên cuồng nổ súng với Trần Xuân Độ, cố ý chặn đường Trần Xuân Độ!


Nhưng những người này chẳng làm nên chuyện gì!


“Bịch!”


Trần Xuân Độ di chuyển cổ tay, một đường sáng đen như mũi tên mãnh liệt bắn ra từ trong tay anh, lao về phía một tên binh sĩ siêu cấp đang điên cuồng nổ súng gần nhất!


“Phốc phốc!”


Ánh đen lướt qua người tên binh sĩ siêu cấp, cánh tay phải binh sĩ siêu cấp kia bị đâm vào làm cho máu văng khắp nơi, cánh tay không còn sức lực rũ xuống!


Tốc độ của tia đen quá nhanh, đến mức những binh sĩ siêu cấp đều không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó thấy đồng đội của mình bị thương ngã xuống đất!


“Bịch bịch bịch…”


Từng binh sĩ siêu cấp nhìn đồng đội của mình ngã xuống, tay chân đội trưởng bị đánh gãy, dần dần, niềm tin của họ vào sự bất khả chiến bại đang lung lay, và ý tưởng về sự bất khả chiến bại dần vỡ vụn! Họ đã trải qua cải tạo, có được thực lực người thường không thể địch nổi, nhưng bây giờ họ không thể hiểu được, vì sao trước mặt người đàn ông này họ kết hợp lại cũng không thể chiến thắng!


Rốt cuộc anh là sự tồn tại như thế nào! Vậy mà có thể một mình áp đảo tất cả họ!


Đột nhiên, một vật thể hình tròn màu đen được một vị binh sĩ siêu cấp lôi ra, bất ngờ ném về phía Trần Xuân Độ từ một góc.


Trần Xuân Độ híp mắt lại, nhìn thấy vật thể hình tròn màu đen trên không trung đang bắn tới thì lập tức nhận ra!


Lựu đạn nổ xa!

Bình Luận (0)
Comment