Chàng Rể Phế Vật

Chương 738

CHƯƠNG 738


Gương mặt Hoa Nhã Nhụy trở nên trắng bệch, cả người rút vào trong lòng Trần Xuân Độ. Giờ khắc này, trái tim cô ta vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi. Cô ta chưa từng thể nghiệm qua tràng cảnh rung động lòng người như vậy, chẳng biết tại sao, đi kèm với nỗi hoảng sợ ở trong nội tâm là một chút kích động nho nhỏ… Chú này thật là đẹp trai… thời điểm anh đánh nhau trông vô cùng đàn ông…


Khuôn mặt tóc vàng run rẩy cực độ, cậu ta kinh hãi trừng mắt nhìn tình cảnh này, mang theo biểu tình không dám tin tưởng!


“Tao đâm chết mẹ mày!” Tóc vàng phẫn nộ chấn động, nổi điên mắng chửi Trần Xuân Độ: “Mày dám đánh người của tao? Bố mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!” Hai mắt tóc vàng trừng lớn, mang theo sát khí dữ tợn!


“Hả?” Trần Xuân Độ nghiêng đầu qua, bình thản nhìn cậu ta: “Sẽ không bỏ qua cho tao?”


Vốn dĩ Trần Xuân Độ lười để ý đến cậu ta, trẻ vị thành niên còn chưa dứt sữa anh căn bản khinh thường không thèm nhìn, đánh cậu ta trái lại còn làm bẩn tay mình. Thế nhưng nghe tóc vàng nói một câu uy hiếp như thế, Trần Xuân Độ lại cảm thấy có chút hứng thú… Tuy rằng anh không muốn làm bẩn tay mình, nhưng nếu như đối phương tự tìm chết… anh cũng không ngại tiễn một đoạn đường!


Vẻ mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta tàn bạo trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ: “Còn có con đàn bà của mày, bố mày cũng sẽ không bỏ qua! Bố mày sẽ làm nhục cô ta ngay trước mặt mày…” Tóc vàng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã quạt tới một bạt tai!


“Bốp.” Lực đạo của bạt tai này cực lớn. Cả người tóc vàng bị tát bay đến giữa không trung, thân thể đánh một vòng trên không rồi mới ngã mạnh xuống đất! Miệng cậu ta hé mở, phun ra một búng máu tươi hoà lẫn với răng… nhìn hết sức thê thảm!


Trần Xuân Độ không nói hai lời, lại đạp mạnh tới một cước! Lực đạo cực lớn bùng nổ, cả người tóc vàng bị đạp bay xa hơn mười thước… Hàng rào bảo vệ bằng sắt ở cách đó không xa bị đụng đến mức nứt gãy!


Tên tóc vàng thổ huyết, thân thể không ngừng run rẩy!


Đám người xung quanh sợ đến mức choáng váng! Tình huống… tình huống này… tương phản quá lớn đến nỗi tất cả bọn họ đều khó có thể hình dung ra được!


Đám học sinh trung học đã hoàn toàn dại ra… Sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng hoàn toàn không thể nói được… Anh tóc vàng… bá vương trên con đường này… vậy mà lại… lại bị đánh tơi tả như một con búp bê rách?


Lúc này đám học sinh nữ đã ngây ra tại chỗ, dường như giờ đây thần tượng trong lòng các cô đã phát sinh biến hóa… nhân vật như tóc vàng đã biến thành một người hèn kém không thể chịu đựng được… Mà người đàn ông mặt mũi tựa như lưu manh này… lại đột nhiên trở nên tràn ngập mị lực khiến cho trái tim các cô gái nhảy lên thình thịch!


Hoa Nhã Nhụy rút vào trong lòng Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp ngơ ngác, sững sờ nhìn một màn này.


Trần Xuân Độ ôm chặt cô ta, toàn bộ quá trình không hề buông tay, cứ như thể chỉ có như vậy mới có thể cho cô ta cảm giác an toàn.


Trần Xuân Độ ôm Hoa Nhã Nhụy chậm rãi đi tới trước mặt tóc vàng, bình thản nhìn cậu ta, trong con ngươi không có chút gợn sóng nào, một mảnh trong veo.


Tóc vàng phun ra một búng máu tươi, hai mắt tràn ngập tơ máu, hết sức dữ tợn, giọng nói cậu ta run rẩy uy hiếp: “Mày… tao nhất định sẽ giết mày! Chính tay tao sẽ giết mày!”


Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn cậu ta: “Thằng nhóc chưa dứt sữa suốt ngày đòi đánh đòi giết, thật sự cảm thấy thương xót thay cho cha mẹ của cậu… Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cậu dạy dỗ cậu một chút.”


Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, trong con ngươi chợt phóng ra một đạo hàn mang lành lạnh!


Thời điểm tóc vàng nhìn thấy ánh mắt giá lạnh kinh khủng của anh, cả người đều run lên bần bật! Giờ khắc này, đột nhiên cậu ta cảm nhận được tử vong, nội tâm xuất hiện cảm giác nguy cơ vô tận! Lúc này, người đàn ông đứng trước mặt cậu ta giống như một tôn mãnh thú hung lệ!


Cuối cùng tóc vàng cũng run rẩy! Cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi!


Trần Xuân Độ chậm rãi bước tới một bước, dường như không khí đã lạnh đến thấu xương!


“Mày… mày đừng tới đây…” Cả người tóc vàng run lẩy bẩy, trong ánh mắt mang theo sự khiếp sợ tột độ: “Mày không được đụng vào tao… tao là…” Tóc vàng còn chưa nói xong, Trần Xuân Độ đã giẫm mạnh một cước xuống cánh tay của cậu ta!


“Răng rắc!” Tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cánh tay tóc vàng trực tiếp rạn nứt…


“Áaa…” Tóc vàng hét lên thảm thiết, sắc mặt dữ tợn…


Một cước này Trần Xuân Độ đã lưu tình, anh chỉ đạp gãy khớp xương cánh tay của tóc vàng. Như vậy thì còn có thể đi nối xương ghép lại… nói cách khác, cậu ta vẫn có cơ hội khỏi hẳn…


“Mày dám đối xử với tao như vậy… mày có biết tao là ai không?” Sắc mặt tóc vàng hiện vẻ dữ tợn, giọng nói mang theo sự phẫn nộ và run sợ cực độ! Cậu ta không ngờ… đối phương vậy mà lại dám ra tay ác như thế! Cậu ta tung hoành ngang dọc con đường này nhiều năm, đã rất lâu rồi không có người nào dám cả gan đối xử với cậu ta như thế! Nhiều năm như vậy, cậu ta dựa vào thế lực của dòng họ để làm xằng làm bậy, chưa bao giờ có người nào dám làm nhục cậu ta đến mức này, chưa bao giờ!

Bình Luận (0)
Comment