Chàng Rể Phế Vật

Chương 767

CHƯƠNG 767


“Mau! Chuẩn bị xe cho tôi! Lập tức bảo vệ tôi ra khỏi đây!” Giọng Lê Thần Vũ run rẩy và hoảng sợ!


Một vài thuộc hạ bảo vệ Lê Thần Vũ, vội vã ra khỏi phòng bao.


Ở cửa sau của khách sạn đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe để trốn thoát.


Mặt mày Lê Thần Vũ trắng bệch, có thế nào anh ta cũng không ngờ, ác mộng lại đến nhanh như vậy.





Ở cửa khách sạn, Trần Xuân Độ chậm rãi phả ra một làn khói, bình tĩnh quét mắt nhìn đám bảo vệ trước mặt.


“Gọi Lê Thần Vũ ra đây, tôi có việc tìm anh ta.” Giọng Trần Xuân Độ rất bình tĩnh.


“Khách sạn này đã kín chỗ, người ngoài không thể vào trong được!” Đám bảo vệ mặt mày hung tợn, dứt khoát từ chối.


Ánh mắt Trần Xuân Độ ngưng lại, anh đột ngột nhấc chân lên đá!


“Rầm!” Tấm chắn chống chất nổ cứng rắn trước mặt tên bảo vệ bị đá một cái vỡ tan, cả người tên bảo vệ như bị sét đánh, ói máu, bay ra ngoài!


Hiện trường nhất thời yên lặng!


Sau đó, một đám bảo vệ bỗng chốc đằng đằng sát khí xông tới với vô số roi điện cao áp hàng trăm vôn!


Mấy trăm nhân viên bảo vệ đằng đằng sát khí vô cùng đáng sợ!


Trần Xuân Độ chậm rãi lắc đầu, nhịp bước chân lóe lên, cả người anh hóa thành bóng mờ.


“Bịch bịch bịch…!” Tiếng rền vang đáng sợ đến chấn động, mấy trăm tên bảo vệ hệt như búp bê, bị đá bay đi, máu tươi bay lên không trung, hiện trường tanh mùi máu.


Một phút sau, hiện trường đầy cơ thể tàn tạ nằm ngổn ngang, vô số người nằm khắp nơi la hét thảm thiết, máu đầy đất… một đống hỗn độn!


Trần Xuân Độ phủi bụi trên người, ngẩng đầu nhìn tòa nhà khách sạn. Đột nhiên, anh bật người nhảy lên, hét lớn.


“Lê Thần Vũ, mày trốn không thoát đâu! Hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày nữa!” Tiếng Trần Xuân Độ như âm thanh ở địa ngục, giọng điệu hùng hồn không ngừng vang vọng trong không trung!


Trong hành lang khách sạn, Lê Thần Vũ đang chạy trốn nghe thấy câu này, sắc mặt càng trắng bệch đến khó coi.


Ngay cả nhà họ Lê cũng không ngăn được tên ma quỷ điên cuồng này, Lê Thần Vũ thật sự nghĩ không ra, còn thứ gì có thể ngăn được anh ta!


“Mau, tăng tốc!” Lê Thần Vũ sợ hãi, run rẩy nói.


Đám thuộc hạ tăng tốc, chạy về phía thang máy.


Trong khách sạn, Lê Thần Vũ đi thang máy đến tầng trệt, ở tầng dưới đã chuẩn bị sẵn xe, anh ta muốn lên xe chạy trốn.


Đột nhiên, Lê Thần Vũ nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao ở ngoài… anh ta biến sắc, sáp đến trước cửa sổ đưa mắt nhìn.


Sắc mặt Lê Thần Vũ bỗng thay đổi! Bên ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy bóng dáng như ác quỷ kia.


Cơ thể Lê Thần Vũ chợt run lẩy bẩy, suýt thì ngã xuống đất! Đám thuộc hạ phía sau vội tiến tới đỡ anh ta.


Sắc mặt Lê Thần Vũ tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.


“Anh ta đến rồi! Anh ta đến rồi!” Giọng Lê Thần Vũ run rẩy hoảng sợ, lúc này anh ta vô cùng nhếch nhác: “Không đi ô tô được. Đổi! Đổi sang máy bay.”


“Cậu chủ, tầng thượng khách sạn có máy bay trực thăng của cậu.” Tên thuộc hạ vội nhắc nhở.


“Đổi sang máy bay, nhanh lên!” Sắc mặt Lê Thần Vũ đã trở nên cực kỳ thảm hại và khó coi. Lúc này anh ta đã sợ đến nỗi đi cũng không vững, đám thuộc hạ dứt khoát khiêng anh ta lên, chạy nhanh lên tầng thượng.


Lúc này, người đường đường là cậu hai của nhà họ Lê ở Yên Kinh, không ngờ lại lần nữa phải chạy trốn, hơn nữa còn là ở Yên Kinh, chạy trốn ngay trong địa bàn của gia tộc anh ta! Đây… đúng là chuyện nhục nhã nhất trong lịch sử nhà họ Lê.


Hôm nay, cho dù Lê Thần Vũ thoát được một kiếp thì những ngày tháng tương lai… tâm trí của anh ta cũng vĩnh viễn để lại di chứng của sự sỉ nhục này.


Trong khách sạn rộng lớn, một bóng người đáng sợ như sát thần đang chạy ngang dọc để tìm kiếm. Mặt nạ răng nanh liên tục toát ra sát khí của anh, anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Lê Thần Vũ!


“Lê Thần Vũ, món quà khi ở thành phố T đã đến lúc trả cho mày rồi, mày trốn không thoát đâu.” Giọng Trần Xuân Độ như ác quỷ đáng sợ, không ngừng vang vọng trong sân nhà!

Bình Luận (0)
Comment