CHƯƠNG 780
Đúng lúc này, bên ngoài sân bay, một chiếc ô tô có rèm che cấp tốc lao tới, đột nhiên đổi hướng chạy về cổng sân bay.
Khi xe chạy tới cổng sân bay, vẻ mặt của Trần Xuân Độ đột nhiên cứng lại!
Một chiếc trực thăng bay qua đầu anh ta rồi rời đ
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Trần Xuân Độ hiện lên một ý nghĩ xấu xa!
Anh đột ngột bước xuống xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng gác cao hàng chục mét! Trong giây tiếp theo, dưới chân anh có nguồn sức mạnh bùng lên, lực lượng khủng bố bùng phát! Cơ thể nhanh chóng nhảy lên!
Mặt đất nứt nẻ, đột nhiên Trần Xuân Độ chợt mượn dùng sức của vách tường nhảy lên cao hàng chục mét!
Anh đột nhiên một tay nắm lấy lan can bệ cửa sổ của tòa nhà, trực tiếp dựa vào sức lực của đôi tay trần, dùng sức đuổi theo!
“Wù!” Thân thể của anh giống như Người Nhện, mau chóng leo lên lầu! Tốc độ này gần như nhanh hơn gấp mấy lần so với thang máy!
Lúc này ở trong sân bay, Lê Thần Vũ nghe nhân viên báo cáo, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi nhìn thấy chiếc trực thăng đậu đằng xa, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Trần Xuân Độ, anh ta không cần lo lắng nữa.
Cái tên này dù có nghịch thiên tới đâu, thì sao có thể lái ô tô đuổi kịp trực thăng chứ?
“Mau dẫn tôi qua đó!” Lê Thần Vũ nói.
“Được.” Nhân viên công tác vừa mới gật đầu, đột nhiên vang lên một tiếng kinh thiên động địa, vang vọng trong hư không!
“Lê Thần Vũ, tao đã nói, mày không thể chạy trốn khỏi tao đâu!”
Khoảnh khắc giọng nói này xuất hiện, Lê Thần Vũ như sét đánh ngang tai, cả người lạnh lẽo!
“Không thể nào!” Vẻ mặt của Lê Thần Vũ đột ngột thay đổi, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tòa nhà phía sau!
Lê Thần Vũ thật vất vả mới thả lỏng vẻ mặt, trong nháy mắt lập tức trở nên khó coi, anh ta vừa quay đầu lại nhìn, hai mắt đột nhiên co rút lại!
Bởi vì, trên nóc tòa nhà đó, có một bóng người đang đứng đó, khiến cho da đầu của Lê Thần Vũ trở nên tê dại, bóng dáng đó đủ để trở thành người trong cơn ác mộng của anh ta!
Trần Xuân Độ! Long Vương!
“Trần Xuân Độ, mày đúng là âm hồn không tan…Sao mày có thể đuổi được tới đây hả!” Sắc mặt của Lê Thần Vũ hiện lên vẻ khó tin.
Trần Xuân Độ đứng trên tòa nhà cao tầng, dửng dưng nhìn Lê Thần Vũ, vẻ mặt lạnh lẻo như băng, nhìn như dã thú, khiến tâm hồn Lê Thần Vũ run lên, ớn lạnh!
“Lê Thần Vũ, có nhân ắt có quả, mà tao chính là quả của mày, nhận chết đi.” Trần Xuân Độ quát lạnh: “Đây là cơ hội cuối cùng tao cho mày lưu lại cái xác này của mày.”
“Bây đâu, giết nó! Tao không muốn nhìn thấy nó ở trong tầm mắt của tao!” Hai con mắt lộ ra vẻ dữ tợn, khuôn mặt anh tuấn lúc đầu, giờ phút này bởi vì dữ tợn mà vặn vẹo biến dạng, ngược lại nhìn hệt như ma quỷ!
“Đùng đùng đùng!”
Một tên thủ hạ tiến lên, chắn trước mặt Lê Thần Vũ, hướng về phía Trần Xuân Độ điên cuồng nổ súng!
Vô số ngọn lửa âm ầm bay về phía Trần Xuân Độ, mà Lê Thần Vũ nhân cơ hội này, dưới sự che dấu của mấy tên nhân viên lảo đảo chật vật chạy về phía trực thăng đang đậu.
Trần Xuân Độ lạnh lùng đảo mắt qua, sắc mặt ngày càng lạnh như băng, khóe miệng gợi lên một nụ cười…Vô cùng trào phúng!
Nếu như anh đã muốn giết tới sân bay rồi mà cái tên Lê Thần Vũ còn si tâm vọng tưởng muốn rời đi nữa à!
Đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm những tên nhân viên này đầy ẩn ý, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ. Hai chân đạp xuống, chợt nhảy khỏi mái nhà, lao nhanh xuống đất!
“Gầm!”
Mặt đất ong ong chấn động, tiếng nổ ngập trời, mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ không ngừng nứt ra, thấy thôi đã ghê người! Vô số vết nứt dày đặc điên cuồng lan tràn xung quanh, hệt như đang động đất vậy!
Thậm chí Lê Thần Vũ cùng mấy tên nhân viên bên người anh ta cũng cảm thấy một trận chấn động mạnh từ xa!