Chàng Rể Phế Vật

Chương 826

CHƯƠNG 826


Khóe miệng Trần Xuân Độ giương lên hiện vẻ vô lại, anh nhìn về phía Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu cười nói: “Kim Huyên, ngồi vững.”


Vừa dứt lời, không chờ Lê Kim Huyên ngẩng đầu, Trần Xuân Độ đã đạp mạnh chân ga!


“Brừm!”


Động cơ chiếc xe màu đỏ nổ vang, ngay sau đó lập tức phóng đi nhanh như bay!


Mà Lê Kim Huyên ngồi ở phía sau hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên đạp mạnh chân ga, thoáng chốc tay chân trở nên luống cuống. Qua một lúc lâu, Lê Kim Huyên mới dần dần bình tĩnh, vội vã thắt dây an toàn.


“Tô Loan Loan thì sao?” Lê Kim Huyên hỏi.


“Chúng ta đến sân bay trước, lát nữa cô ta sẽ đuổi theo.” Trần Xuân Độ nói.


“Sân bay? Đi ngay đêm nay sao?” Lê Kim Huyên sửng sốt, cô không nghĩ tới Trần Xuân Độ lại vội vã như vậy.


“Đúng, cành nhanh càng tốt.” Trần Xuân Độ gật đầu, anh biết rõ Kinh tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh. Mà Lê Kim Huyên ở Yên Kinh sẽ càng làm anh bị trói tay trói chân. Chỉ khi Lê Kim Huyên trở lại T an toàn, anh mới có thể không cố kỵ gì.


Việc cấp bách bây giờ là đưa Lê Kim Huyên trở lại T an toàn trước khi Kinh ra tay ở lần tiếp theo.


“Được rồi, tôi lập tức gọi máy bay tư nhân chờ đợi.” Lê Kim Huyên suy nghĩ trong nháy mắt, chỉ có thể đáp ứng.


Hai mươi phút sau, một chiếc xe màu đỏ dừng trước cổng sân bay.


Phần lớn đèn đóm trong sân bay đều đã tắt, chỉ có đại sảnh là còn có mấy nhân viên đang làm ca đêm, bộ dạng buồn ngủ.


Trần Xuân Độ xuống xe mở cửa, Lê Kim Huyên từ trong xe đi ra, hai người vội vã đi vào máy bay.


Sau khi vào trong, Lê Kim Huyên dựa vào ngọn núi lớn tập đoàn Lê Thị này, hầu như một đường đều thông suốt, hành động của tập đoàn hàng không quốc tế cũng nhanh hơn. Thời điểm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đến được sân bay thì máy bay tư nhân của cô và cơ trưởng điều khiển đều đã chuẩn bị xong xuôi.


“Có tiền thật tốt.” Trần Xuân Độ đi theo phía sau Lê Kim Huyên. Qua một lối đi, anh tấm tắc cảm thán.


“Hành lý của tôi cũng không cần sao? Bên trong có một số tài liệu quan trọng.” Lê Kim Huyên chợt nhớ vali hành lý đặt ở trong phòng khách sạn.


“Tô Loan Loan sẽ xử lý, tính mạng an toàn là quan trọng nhất.” Trần Xuân Độ nói.


Lê Kim Huyên gật đầu, đột nhiên cô giống như nghĩ tới điều gì, bước chân bỗng chậm lại, nghi ngờ nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Khi nào thì hai người các người trở thành một phe rồi?”


Trần Xuân Độ ngơ ngác một hồi. Trong ấn tượng của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan vẫn luôn không có ấn tượng tốt đối với Trần Xuân Độ, đây cũng lần đầu tiên cô ta và Trần Xuân Độ ăn ý như vậy.


Qua một lúc lâu, Trần Xuân Độ mới lúng túng cười cười, giải thích: “Đây đều là cô ta nói với anh, cô ta nói em cứ việc yên tâm, tất cả đã có cô ta xử lý.”


Lê Kim Huyên gật đầu, bước chân chậm rãi lại trở nên nhanh hơn, cô hết sức tín nhiệm Tô Loan Loan, có Tô Loan Loan ở đó có thể khiến cô an tâm hơn không ít.


… Yên Kinh, hộp đêm Tinh Ngu.


Đêm khuya, loại địa phương xa hoa truỵ lạc này ngợp trong vàng son, là nơi tốt nhất để con người ta phát tiết.


Hộp đêm Tinh Ngu cũng có danh tiếng không nhỏ ở Yên Kinh.


Mỗi một buổi tối, hộp đêm Tinh Ngu giống như một nơi tụ họp của tất cả những người không ngủ ở Yên Kinh.


Mà hôm nay, nơi này lại có vẻ cực kỳ khác thường.


Không đắt khách như trong dĩ vãng, tối nay hộp đêm Tinh Ngu hiếm có người tới, khắp nơi đều chìm trong một bầu không khí xơ xác tiêu điều lạnh như băng.


Hai bảo vệ ở cửa hộp đêm cũng được thay thế thành hai sát thủ mặc áo đen che mặt. Bọn họ đứng ở cửa, ánh mắt mỗi người đều lóe lên sự băng lãnh điên cuồng, dường như ai cũng đang chờ đợi điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment