CHƯƠNG 885
Chiếc Maybach chạy thẳng đến bệnh viện, Diệp Thái Linh cắn răng, muốn tự mình xuống xe… Nhưng đầu gối lại đau nhức… hoàn toàn không thể đi được.
Trần Xuân Độ lại bế cô ta lên, bế đi thẳng vào bệnh viện.
Trên đường đi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Diệp Thái Linh rối bời… Cô ta hoàn toàn không biết phải đối mặt với cảnh tượng này như thế nào… Vốn dĩ, đây là quan hệ giữa cảnh sát và nghi phạm…
Nhưng vào lúc này… sao lại giống như đã trở thành một loại quan hệ khác? Tâm trạng cô ta vô cùng rối bời.
Vết thương của Diệp Thái Linh không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ. Da bị trầy xước nhẹ, đầu gối trái bị tổn thương khá nặng, cần phải tiến hành băng bó xử lý gấp.
Trần Xuân Độ cũng không có rời đi, cứ như vậy ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh.
Trước mặt còn có con chó hoang đang ngồi.
Thời gian dần trôi qua, Trần Xuân Độ đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ… đã bảy giờ tối… Lúc này, anh còn có chuyện quan trọng phải làm, anh phải đi gặp mặt người trong tổ chức Yamamoto…
Nhưng vết thương của Diệp Thái Linh vẫn đang được xử lý… vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, các bác sĩ đã xử lý hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc.
Trần Xuân Độ vốn định rời đi, nhưng lại không đành lòng… Dù sao cũng là con gái… vì mình mà bị thương. Nếu anh rời đi vào lúc này, có chút không hợp lý.
Vì vậy, Trần Xuân Độ chỉ có thể im lặng ngồi ở cửa phòng bệnh đợi.
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, vết thương của Diệp Thái Linh mới được xử lý xong. Trên trán được dán một miếng gạc, trên cánh tay cũng được quấn băng gạc… và nghiêm trọng nhất là đầu gối, được quấn một lớp băng gạc dày. Lúc này, mái tóc dài bù xù, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc trắng bệch, trông cô ta vô cùng thảm hại.
“Anh là bạn trai của cô ấy đúng không? Tình trạng của cô ấy vẫn ổn, chỉ bầm tím ở một số chỗ da và mô mềm, không tính là quá nghiêm trọng. Về nhà cần phải nghỉ ngơi vài tuần.” Y tá, bác sĩ dặn dò Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sững sờ… Vừa định giải thích, y tá đã nhanh chóng rời đi.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Diệp Thái Linh có chút phức tạp, chống nạng, cật lực bước đi.
Trần Xuân Độ bước tới định dìu đỡ cô ta, nhưng lại bị Diệp Thái Linh hất ra.
“Không cần anh giả vờ giả vịt, tôi tự mình có thể đi được.” Diệp Thái Linh ương bướng chống nạng, bước đi tập tễnh.
Trần Xuân Độ có chút không nói nên lời, chậm rãi nói: “Để tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi tự mình có thể về được! Anh bớt giả làm người tốt. Tâm tính gian ác, ngoài mặt giả làm người tốt thì có ích lợi gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nghiêm nghị, lạnh lùng nói. Tâm trạng của cô ta lúc này rất ngổn ngang, để che đậy đáy lòng mình, thế là thái độ của cô ta càng thêm lạnh lùng, muốn đuổi Trần Xuân Độ đi.
Trần Xuân Độ cũng tức lên! Mẹ kiếp, ông đây có lòng tốt quan tâm, săn sóc cô… Cuối cùng lại bị cô quát mắng thế sao? Kiếp trước ông đây mắc nợ cô chắc?!
“Được rồi, nếu cô cứng đầu như vậy, vậy thì cô tự mình đi đi, ông đây không thèm quan tâm nữa!” Trần Xuân Độ tức giận trực tiếp vung tay rời đi! Con mẹ nó, tự mình lái xe đụng bị thương thì liên quan cóc gì đến ông đây!
Lúc này Trần Xuân Độ bực dọc trong lòng, thêm vào đó anh còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng không muốn nán lại lâu thêm nữa. Anh còn có chuyện quan trọng hơn, là gặp thành viên của tổ chức Yamamoto!
Một mình Diệp Thái Linh đứng nơi đó, chống nạng… như thừ người ra… Vào lúc này, tâm trạng cô ta rất ngổn ngang… lãnh đạo cục cảnh sát đi đầu vi phạm pháp luật và kỷ luật… hiến pháp bị coi như không có gì trước nghi phạm… công việc bị đình chỉ… theo dõi nghi phạm lại xảy ra tai nạn xe cộ và bị thương… Cô ta giống như một trò cười đáng buồn, thật nực cười.