CHƯƠNG 987
Một đêm này, Lê Kim Huyên vẫn mất ngủ như trước… Trằn trọc đến nửa đêm, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện ra thân ảnh của Trần Xuân Độ… Không biết anh ở trong đó… có ổn không? Liệu anh có lạnh không… có đói không? Suy nghĩ một hồi, lần thứ hai viền mắt của Lê Kim Huyên lại ươn ướt…
Có một số người, ngày nào cũng nhìn thấy thì bạn sẽ rất chán ghét… Nhưng đến một ngày bạn không được gặp lại nữa, lúc đó bạn mới phát hiện… hoá ra sự chán ghét đó cũng chỉ là lớp ngụy trang của bạn mà thôi…
Đêm nay cũng có một người không thể ngủ.
Thanh niên nhìn hình ảnh theo dõi trong laptop, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Anh ta cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại.
“Ai vậy?” Trong điện thoại, một giọng nói già nua truyền ra.
“Trần Xuân Độ đã xảy ra chuyện.” Thanh niên thở dài một hơi.
Nghe những lời này của thanh niên, khí tức của ông già ở đầu bên kia lập tức ngưng đọng, ông ta ép hỏi: “Có phải Trần Xuân Độ đã bị các người bắt đi?”
“Hiện tại cậu ta đang ở phòng giam tại thành phố T, tôi là bạn của cậu ta.” Thanh niên nói.
“Cậu xác định cậu không gạt tôi?” Ông già chất vấn lần thứ hai.
Đầu bên kia điện thoại, trong một thoáng thanh niên cũng có chút bối rối, anh ta nghiêm túc nói: “Tôi lừa ông làm gì? Chuyện của ông và Trần Xuân Độ… tôi đều biết cả.”
“Trần Xuân Độ làm sao?” Ông già cảm thấy không thích hợp, mở miệng hỏi.
Tuy rằng thanh niên “bị xem là người đáng nghi nhất” này ngoài miệng tỏ ra thản nhiên, nhưng trong giọng điệu cũng lo lắng không gì sánh được.
Ở bên kia điện thoại, ông già chần chừ một lát rồi nói: “Yên tâm đi… với thân thủ của cậu ấy… Ở thành phố T này không ai có thể làm gì được cậu ấy…”
“Ừm, tôi cúp đây.” Thanh niên cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi để điện thoại xuống, anh ta thở ra một hơi thật dài. Như vậy thì Trần Xuân Độ mới có thể bình an vô sự…
Hôm sau, trời còn chưa sáng Lê Kim Huyên đã thức dậy. Cô đờ đẫn đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, trang điểm nhã nhặn một chút. Ngay cả bữa sáng cũng không ăn cô đã vội vã chạy tới công ty… Mấy ngày nay ngày nào cô cũng mất ngủ, căn bản cũng không có tâm tình đi làm những chuyện khác.
Tô Loan Loan lái Maybach một đường chạy đến dưới lầu tòa nhà.
Lê Kim Huyên sải bước xuống xe, xoay người đi vào trong tòa nhà.
“Ơ, chờ một chút… người đẹp tổng giám đốc.” Một tiếng gọi từ tính đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lê Kim Huyên kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn lại…
Chỉ thấy trên một chiếc việt dã Maserati từ phía xa, một cô gái trẻ tuổi tuyệt mỹ nhảy xuống xe, nhẹ nhàng chạy tới.
Cô gái kia nhanh chân đuổi theo, gật đầu chào Lê Kim Huyên từ tốn hỏi: “Xin chào người đẹp tổng giám đốc… tôi muốn hỏi về Trần Xuân Độ một chút… Anh ấy đi đâu rồi? Gần đây tôi không thể liên lạc với anh ấy.”
Đôi mắt đẹp của cô gái chớp động, ánh mắt mang theo sự lo âu dò hỏi.
Lê Kim Huyên nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ, thân thể mềm mại cũng khẽ run lên một cái… cô im lặng không nói. Lúc này cô cũng không biết mình nên trả lời thế nào…
Lê Kim Huyên định bịa ra một lời nói dối… nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô gái… Lê Kim Huyên giống như thấy được cái bóng của chính mình… Cô gái này cũng rất lo lắng cho Trần Xuân Độ sao?