*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh lại tung ra một cước, đá gãy đầu gối của Ngải Địch.
Anh ta phát ra tiếng thét thảm thương như lợn bị chọc tiết, cả người ngay lập tức quỳ rạp trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“A”
Bùi Nguyên Minh lại tiếp tục kéo Lâm Mỹ Tiên tới trước mặt, một bạt tai khiến cô ta ngã xuống đất, bạt tai này còn khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mỹ Tiên bị tát lệch đi.
Không tới một phút sau, hai con người vừa mới diễu võ dương oai ban nãy, đêu đã đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Bùi Nguyên Minh! Anh có biết anh đang làm cái gì không? Anh dám cả gan đánh người của Nhật Bất Lạc đế quốc! Anh làm như thế này là muốn chết rồi!”
“Bùi Nguyên Minh, anh điên rồi!”
Chu Cường và Chung Vũ nhìn thấy một loạt cảnh tượng trước mắt mặt liền chuyển sang màu đen, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại không có gan.
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liếc hai người một cái, tiện tay câm lấy chai rượu trên mặt bàn.
“Choang”
Một âm thanh kinh động vang lên, chai rượu nổ tung, Ngải Địch vỡ đầu chảy máu, toàn thân lung lay sắp đổ.
“Kẻ nào còn lảm nhảm một câu nữa, tôi sẽ lập tức đánh anh ta một trận, xem coi là các người nhiều lời, hay là mạng của anh ta lớn”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, vẻ mặt bình chân như vại.
Tất cả mọi người đều sững lại, chết lặng người nhìn cảnh tượng này.
Trịnh Tuyết Dương cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Trong quá khứ khi còn ở thành phố Hải Dương, Bùi Nguyên Minh đã từng đánh đập Lý Đông Lưu, Trịnh Chí Dụng và những người khác rất dã man.
Không ngờ tới bây giờ khi gặp người của Nhật Bất Lạc để quốc và tập đoàn tài chính Phong Trạch, anh lại ra tay không hề có chút mảy may khách khí.
Đầu óc Trịnh Tuyết Dương tê dại, thật sự không biết sau đó phải nên xử lý như thế nào.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đưa tay phải ra vỗ vỗ vào má phải của Ngải Địch, nói: “Mau mau gọi người đại diện kia của các người tới đây xin lỗi”
Ngải Địch luống cuõng hoảng loạn lấy điện thoại ra, lúc này vội vàng gọi điện: “Đại diện, là tôi đây, Ngải Địch đây! Nhật Bất Lạc đế quốc của chúng ta bị người ta tát vào mặt rồi, có người muốn anh tới đây xin lỗi quy củ”
Không đợi đối phương lên tiếng, Bùi Nguyên Minh đã cầm lấy điện thoại, nhàn nhạt nói: “Anh là Tử tước Robert đúng không, phó chỉ huy đoàn ky sĩ Thánh Điên, bây giờ tôi cho anh thời gian mười phút, lăn tới đây xin lỗi cho tôi”
“Anh tốt nhất là nên nhận ra giọng nói của tôi đi”
Lời vừa nói dứt, Bùi Nguyên Minh liền ngắt điện thoại.
- -----------------