*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vườn hoa Hoàng Gia.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ngồi đối diện nhau, trong khi đó Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân ba người đều ngồi thẳng một hàng.
Giờ khắc này, bâu không khí nhà họ Trịnh cực kì căng thẳng.
Thế nhưng tâm trạng của Trịnh Tuấn cùng Thanh Linh hiện tại đều có phần kích động.
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
“Chồng, hôm nay anh nhất định phải nói rõ cho em biết tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc từ đầu đến cuối, thân phận này của anh, từ đâu mà có?”
Bùi Nguyên Minh dịu dàng mỉm cười.
“Vợ, đều do anh sơ suất, quên nói cho em biết chuyện này! Sau khi nghỉ việc ở tập đoàn Thiện Nhân thì sau đó anh đã tìm được công việc mới, đó chính là trở thành cố vấn cho Dương Thành.
Lần kêu gọi đầu tư thương mại này, toàn bộ đều do anh phụ trách!”
“Cố vấn cho cơ quan hành chính? Bùi Nguyên Minh, con không bị sốt đến mê sảng chứ? Chẳng lẽ con chính là cố vấn Minh mà cơ quan hành chính Dương Thành vừa mới mời gần đây sao? Cố vấn Minh trong lời đồn đãi mà mọi người thường rỉ tai nhau?”
Trịnh Tuấn như hít phải ngụm khí lạnh, mà Thanh Linh bên cạnh cũng chần chừ cất lời.
“Tuyết Dương, chuyện này con tuyệt đối không thể nào nói lung tung được.
Cho dù vị trí cố vấn không phải là chức vụ chính thức nhưng thật ra lại rất được trọng dụng, chính là nhân vật tai to mặt lớn hẳn hoi đấy! Bùi Nguyên Minh từ trước đến giờ vẫn thường hay khoác lác, hiện tại không chừng cũng chỉ đang tự dát vàng lên mặt mà thôi”
Trịnh Tuyết Dương quay sang, chăm chú nhìn Bùi Nguyên Minh, chậm rãi trả lời.
“Lần này chắc chắn là sự thật”
Sau đó, cô đem toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nào đơn giản kể qua một lần.
Nghe được tin tức Bùi Nguyên Minh dê dàng áp chế đám người đến từ đế quốc Ba Tư dưới lòng bàn chân, mà người làm ở hệ thống bởi vì anh mà trực tiếp bị sa thải,...
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều cảm thấy kinh ngạc cùng khó tin! Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng loạt hỏi.
“Có thật không? Mọi chuyện là thật, đúng chứ? Mấy đứa sẽ không gạt hai người già như chúng ta, phải vậy không?”
Mà Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh cẩn trọng trả lời thay.
“Cha mẹ, không ai lừa hai người đâu.
Anh rế thật sự rất lợi hại đó”
Sau đó, Trịnh Khánh Vân đem chuyện ngày trước xảy ra kể lại chính xác đến từng chỉ tiết.
Mường tượng được dáng vẻ người đứng đầu hệ thông quản lý nhà ở cúi đầu lịch sự, ưu tiên Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuấn không nhịn được bật cười ha hả.
“Nhà họ Trịnh chúng ta quả thật là nuôi được rồng vàng rồi! Cha đã sớm biết con rể mình vốn không phải nhân vật tâm thường mài! Bùi Nguyên Minh, con quả thật giống như là một vị thần tôn quý vậy!”
Thanh Linh ngồi bên cạnh Trịnh Tuấn cười
- -----------------