*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nghe nói cậu Bùi đến từ Dương Thành, không biết là là theo học ai?”
Uông Vĩ Thành nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt kỳ lạ.
“Là dòng dõi Vịnh Xuân, hay là dòng dõi Hồng Quyên?”
Hiến nhiên theo hiểu biết của Uông Vĩ Thành, toàn bộ các cao thủ xuất thân từ Dương Thành đều là từ hai dòng này? “Đều không phải”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bản thân mình học sở trường của trăm nhà, là thuật giết người, thuật công phạt, cũng không có môn phái đặc biệt.
“Không có môn phái? Tự học thành tài sao?”
Đâu tiên Uông Vĩ Thành sững sờ, sau đó cười thành tiếng nói: “Lẽ nào cậu tự tu luyện lung tung đến được mức này? Vậy thì là thiên tài tuyệt đỉnh rồi”
“Đúng là tự học thành tài, dung hòa của trăm môn phái”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn Uông Vĩ Thành.
“Nếu chắc chẳn phải nói gì mà có người dạy dỗ, vậy thì tôi có mua một đống bí tịch qua mạng, nếu như phó hội trưởng Uông có hứng thú thì tôi có thể tặng ông một bộ”
“Vậy sao.
”
Thấy Bùi Nguyên Minh không có vẻ giống nói dối, Uông Vĩ Thành cũng không tiếp tục hỏi tiếp mà chỉ nói: “Tôi thấy cậu Bùi không những thân thủ phi phàm mà khí thế cũng không tâm thường, ngay cả ba mươi lăm tỷ tiên đánh cược với con gái tôi mà cậu cũng coi thường, hẳn là sinh ra đã có lai lịch bất phàm”
“Không biết anh bạn đến từ gia tộc lớn nào? Nói không chường tôi có quen biết với người lớn trong nhà”
“Đúng là tôi sinh ra trong một gia tộc đỉnh cấp”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt: “Nhưng mà gia tộc của tôi đã sụp đổ, tan thành mây khói, hiện giờ tôi chỉ có thể dựa vào bản thân, cũng không có chỗ dựa nữa”
“Cái gọi là khí chất không tầm thường hẳn chỉ là dư âm đã từng sống sung túc mà thôi”
“Đúng rồi, phó hội trưởng Uông, ông tìm hiểu cội nguồn của tôi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì chứ? “Chẳng lẽ muốn tôi làm con rể ông?”
“Nhưng mà ông nên biết giữa tôi và cô Uông chỉ đùa mà thôi”
Nhiệt tình trên mặt Uông Vĩ Thành giảm đi không ít, sau khi xác nhận thân thủ và nguồn gốc của Bùi Nguyên Minh thì ông ta cũng không hứng thú mấy về Bùi Nguyên Minh nữa rồi.
Không có sư môn hiển hách, không có bối cảnh gia đình mạnh mẽ, chỉ dựa vào chút bản lĩnh mà mình có, trong mắt của Uông Vĩ Thành thì chỉ có thể làm côn đồ mà thôi.
Sau khi có phán đoán về thân phận của Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành giơ tay ra hiệu.
Rất nhanh đã thấy một người mặc áo võ đạo đi đến, trong tay cầm một cái rương lớn.
“Mở ra”