*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt của cô ta đều là vẻ dịu dàng.
Tổng giám đốc Bùi chính là tống giám đốc Bùi, cho dù là tình hình như thế nào thì anh đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Có anh ở đấy, trời sẽ không sập xuống.
“Tôi vừa mới nói, ông không nghe thấy sao?”
Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay ra, chậm rãi lau bàn tay của mình.
Vừa nói, anh vừa tiến lên, hững hờ mở miệng nói: “Chẳng lẽ lời tôi nói, ông không nghe hiểu?”
“Cậu...
Bàn tay cầm súng của Trương Vệ Kiệt không ngừng run rấy, ông ta cũng được coi như một kẻ hung ác, thế nhưng ở trước mặt người này, ông ta cảm thấy mình chẳng là cái gì hết.
“Tên nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?”
“Tôi quản gia Trương của nhà họ Trầm
- một trong mười gia tộc cao cấp, Trương Vệ Kiệt!”
“Cậu đụng đến tôi, chính là động vào nhà họ Trầm, chính là đối đầu với thế tử Trâm Trí Đạt, cậu có thể gánh chịu hậu quả sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, ngay cả Hạ Vân cũng phải sợ tôi!”
“Nếu như cậu không có bản lĩnh gì, không có bối cảnh gì, tốt nhất đừng lội vào vũng nước đục này!”
“Thời đại này, đấu bằng nắm đấm đã không còn là nguyên tắc nữa, cậu dám đụng đến tôi, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thôi là sở cảnh sát đã có thể bắt cậu đi ngồi tù mọt gông rồi!”
“Cho dù như thật sự muốn xem vũ lực, nhà họ Trâm chúng tôi cũng có mấy nghìn tình nhuệ, chúng tôi còn có vô số tài sản, có thể mời lính đánh thuê tới!" “Cho dù là cao thủ cấp bậc chiến thần, chúng tôi cũng có thể tìm tới!”
“Loại người như cậu, chúng tôi có thể giãm cậu dưới chân dễ như trở bàn tay!”
“Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng mình có chút bản lĩnh mèo ba chân là có thể diễu võ giương oail”
“Cậu còn nhỏ, tương lai xán lạn, đừng ép buộc mình ra mặt làm chuyện sai trái!”
“Bây giờ cậu phủi mông rời đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả!”
“Nếu không tôi sẽ tức giận đấy!”
Mặc dù Trương Vệ Kiệt mở miệng lớn quát lớn, nhưng lại có vẻ mặt và giọng nói đều sợ hãi.
Hơn nữa khi Bùi Nguyên Minh tới gân từng bước một, trên trán của ông ta bắt đầu có mồ hôi lạnh xuất hiện.
Ở mảnh đất nhỏ như thủ đô này, mấy chữ nhà họ Trâm đủ để trấn áp tất cả.
Mà những gia tộc có thể đánh đồng với nhà họ Trầm, Trương Vệ Kiệt lại cực kỳ rõ ràng thân phận của đổi phương.
Thế nhưng với người không hề có thông tin gì như Bùi Nguyên Minh, giờ phút này lại bày ra khí thể mạnh mẽ như vậy, điều này làm cho trong lòng Trương Vệ Kiệt cảm thấy không thoải mái,
- -----------------