*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thoải mái, đồng thời trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đối phương ra tay trước khi chính mình đi đến chỗ quay phim, nếu không, có Trịnh Khánh Vân ở bên người, bản thân lại bị gò bó.
Từ một góc độ khác mà nói, có lẽ nửa đêm Trịnh Khánh Vân đột nhiên quay phim, phải chăng cũng là do đối phương sắp xếp? Dù sao trên thế giới này cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.
Bùi Nguyên Minh không sợ Dương Định Siêu, chẳng qua anh có mấy phần lo lắng cho an nguy bên chỗ Trịnh Khánh Vân, dù sao anh cũng vừa điều đám người Ngô Kim Hổ đi.
“Ranh con, cậu rất ngông cuồng đấy..”
Vẻ mặt của Dương Định Siêu đạm mạc.
“Nếu như cậu thừa nhận là chính bản thân đã giết chết mấy người anh em của tôi, vậy chuyện hôm nay dễ làm rồi.”
“Cậu chuẩn bị tự mình kết thúc trong yên bình hay là chờ tôi đánh gãy tay chân cậu, sau đó lóc từng miếng thịt của cậu xuống?”
“Tôi khuyên cậu vẫn nên lựa chọn cái trước thì tốt hơn, dù sao nhiều khi có thể chết một cách yên ổn cũng là một niềm hạnh phúc đấy”
Bùi Nguyên Minh nheo mắt từ chối cho ý kiến.
“Nếu đã như thế thì tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn”
“Thứ nhất quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ.
Thứ hai, chết”
Hiện tại thời gian cấp bách, Bùi Nguyên Minh không có thời gian nói nhảm với Dương Định Siêu.
“Xem ra cậu thật đúng là không biết trời cao đất rộng.”
Dương Định Siêu thở dài một hơi, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sát khí.
“Nếu như cậu đã ngông cuồng như vậy, vậy tôi sẽ tự tay tiên cậu một đoạn đường”
Sau khi nói xong, Dương Định Siêu nhấc tay trái lên, một chuỗi đạn dược được tùy ý đặt trên vai anh ta.
Cùng lúc đó chân anh ta đạp mạnh, thân hình nhanh chóng lao đến gần chỗ Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hờ hững.
Dương Định Siêu vừa đi được nửa đường thì đột nhiên anh ta dừng lại, đồng thời tay phải nhấc lên, một phát súng bắn về phía Bùi Nguyên Minh.
“Đoàng”
Âm thanh vang dội truyền đến, viên đạn theo quỹ đạo hình cung bản tới.
“Đoàng đoàng đoàng."
Tốc độ của Dương Định Siêu vô cùng nhanh, tay phải của anh ta lại bản thêm một phát súng nữa, sau đó băng đạn trên vai anh ta rung lên, hai viên đạn vừa khéo đi vào bên trong nòng súng của anh ta, sau đó súng lại một lân nữa bản ra.
Bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bốn phát súng hoàn toàn phong tỏa, sát khí kinh người.
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ hứng thú, có thể khiến một khẩu súng săn bình thường nhất trở nên xuất thần nhập hóa như thế, chẳng trách thằng cha này được gọi là thần súng.
Lúc này đây trên người Bùi Nguyên Minh
- -----------------