*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này đây, dáng vẻ của Trần Duy Nghĩa vô cùng tự phụ.
Chẳng những anh ta là đạo diễn mà còn là người của Cảng Thành nữa, ở cái đất Đại Hạ này, anh ta luôn có mấy phần đặc quyên, người của cục cảnh sát cũng không dám làm gì anh ta.
Cho nên lúc này đây, đối mặt với đám tôm tép nhãi nhép nhỏ bé này, anh ta tin mình có thể dễ dàng trấn áp.
“Anh chính là đạo diễn?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng.
“Đúng thế, tôi chính là đạo diễn, anh là ai, anh...
“Bốp”
Còn chưa đợi Trần Duy Nghĩa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh đã bước đến, trực tiếp cho anh ta một cái tát.
Chỉ là một cái tát mà thôi nhưng lại đánh đến mức mặt Trần Duy Nghĩa sưng lên, thiếu chút nữa đã bị đánh đến mức lệch mặt.
Anh ta á lên một tiếng hét thảm, cả người hơi choáng váng, sau đó che mặt nói.
“Khốn kiếp, anh dám đánh tôi?”
“Chắc anh không biết viết chữ chết như thế nào hả?”
Mấy nam nữ đi theo Trần Duy Nghĩa cũng tức giận không thôi.
“Ranh con, mày biết chỗ này là đâu không? Thế mà dám ở chỗ này đánh người?”
“Có tin chúng tao giết chết mày không?”
“Đạo diễn Trần của chúng tao là người tôn quý như thế nào, mày dám động đến anh ấy? Mày xong đời rồi”
Một đám khỉ nhảy nhót tưng bừng, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lại lạnh lùng, một bước đi lên.
“Bốp”
“Tôi chính là đánh anh đó!”
“Bốp!" “Anh trâu bò lắm mà, còn chuẩn bị dạy tôi viết chữ nữa cơ đấy, anh đến nói cho tôi biết xem, chữ chết viết như thế nào vậy?”
“Bốp “Một người đàn ông lại không dám đứng ra chịu trách nhiệm, đi vu oan giá họa cho một cô gái yếu đuối?”
“Bốp!" “Anh có biết xấu hổ không vậy, anh có còn là đàn ông nữa không thế?”
“Tôi đánh anh thì sao chứ? Cho dù hôm nay tôi có đánh chết anh thì cũng không có người nào dám ra mặt cho anh”
“Còn bốn gia tộc lớn ở Cảng Thành ư? Anh gọi điện thoại cho Quách Tuấn Anh xem, anh thử hỏi qua anh ta xem có dám quản chuyện của anh không?”
Bùi Nguyên Minh không chút khách sáo nào, đối với kẻ vu oan hãm hại cho Trịnh Khánh Vân là Trần Duy Nghĩa, anh không cần thiết phải khách khí.
Liên tiếp mấy cái tát khiến cho đầu óc Trần Duy Nghĩa choáng váng.
“Cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng, anh ta
- -----------------