*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối mặt với tầm mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi mấy lần, cuối cùng cô ta thở dài một hơi, tay phải vô lực vung lên.
Ở trong cảm nhận của Bùi Nguyên Minh, đám tay súng này lập tức rút lui, những khẩu súng vốn chĩa về phía anh cũng được người ta mang đi.
Kim Tuyết Ngọc mặc áo ngủ vào, ngồi xuống đối diện Bùi Nguyên Minh, sau đó vẻ mặt phức tạp mở miệng: “Cậu Bùi, cậu có thế nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù biết rõ, có ý nghĩa không?”
Kim Tuyết Ngọc hơi sửng sốt, một lát sau bật cười: “Không sai, quả thật không có ý nghĩa gì”
“Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu, Kim Tuyết Ngọc chân chính thật sự chết trong tay tôi”
“Nhưng trước khi tôi tới nhà họ Uông, mẹ Linh Đan đã là người thực vật.”
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đoán, hẳn là Uông Vĩ Thành tự mình ra tay với bà ấy”
“Uông Vĩ Thành?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày: ”
Vì sao ông ta phải ra tay?”
“Mẹ của Linh Đan chẳng những là cao thủ võ cổ, còn là vợ hiền của ông ta, vì sao ông ta phải đích thân ra tay với bà ấy chứ?”
Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc trào phúng, nói: “Cậu Bùi, cậu thông minh một đời, sẽ không đoán ra được sao?”
“Nguyên nhân vô cùng đơn giản, đó chính là vì cưới con gái của nhà họ Kim ở Kim Lăng, Kim Tuyết Ngọc...”
“Chứng cứ đâu?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Chứng cứ sao?”
Kim Tuyết Ngọc cười khẽ một tiếng: “Tôi là chứng cứ tốt nhất”
“Năm đó Uông Vĩ Thành cũng từng thê non hẹn biển với tôi, nói là vì tôi, nhất định sẽ ly hôn với vợ ông ta, sau đó làm vợ chồng với tôi..
" “Nhưng mà sau đó, ông ta bám được Kim Tuyết Ngọc chân chính kia, lập tức vứt bỏ tôi”
“Bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ tối hôm đó mưa to gió lớn, nếu không phải tôi đúng lúc ra ngoài mua ô, bây giờ tôi đã như em trai và mẹ của tôi, ngã xuống vũng máu..ˆ “Bắt đầu từ ngày đó, tôi biến thành đồ tể trong truyền thuyết, diệt hung thủ giết chết mẹ và em trai tôi...”
“Người của cục cảnh sát muốn bắt tôi, giới hắc bạch muốn giết tôi..
”
“Sau này tôi vào Miêu Cương, trong lúc vô tình học được chút da lông cổ thuật, sau đó tôi trở lại đây”
“Vào tối hôm tân hôn của ông ta, tôi giết Kim Tuyết Ngọc chân chính, dùng cổ thuật gỡ mặt cô ta, cấy lên trên mặt tôi..
”
“Bắt đầu từ ngày đó, tôi trở thành Kim Tuyết Ngọc, người phụ nữ của Uông Vĩ Thành..
”
“Ôi ôi ôi...”
“Khanh khách...”
Tiếng cười kỳ lạ truyên ra, Kim Tuyết Ngọc đang kể một chuyện xưa bình thường, nhưng nội