Lúc này, một đám thầy phong thuỷ ở Cảng Thành nhao nhao tiến lên xem xét trạng thái của Hoắc Thu Lan.
Thấy khói đen trên mặt của bà ta đã tiêu tan, hô hấp đã bình thường lại, những thầy phong thuỷ này đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Tô Phúc Lâm, thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành đều có vài phần kinh ngạc, ông ta cũng biết rõ trạng thái của Hoắc Thu Lan, bởi vì nếu ông ta ra tay chữa khỏi cũng vô cùng khó khăn, tiêu hao không ít công lực.
Không ngờ rằng có người lại dễ dàng giải quyết vấn đề này như vậy.
Thấy đám người yên tĩnh lại, Hoà Bích Ngân vội vàng đi tới nói: "Tô sư thúc mau xem mẹ của đệ tử một chút đi."
"Tình huống của bà ta có vẻ không đúng lắm, mặc dù bây giờ đã bình thường trở lại nhưng mà có vẻ có thể tùy lúc phát tác."
Lúc ông ta nói lời này, vẻ mặt của Hòa Bích Ngân vô cùng sợ hãi.
Tô Phúc Lâm tiến lên nhìn kỹ vài lần, sau đó tằng hắng một cái: "Cô Hoà, tình huống của Hoắc Thu Lan đã vô cùng ổn định rồi, không giống như là người trúng ta nên cũng không cần trừ ta. Sau đó để bác sĩ xử lý là được."
"Mặt khác, cất tẩm phù này trong người bà ta đi, như vậy sẽ không có xảy ra chuyện gì khác."
Trong lúc nói chuyện, Tô Phúc Lâm lấy ra lá bùa màu vàng một cách cẩn thận rồi đưa cho Hoà Bích Ngân.
"Cảm ơn sự thúc." Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Hòa Bích Ngân như trút được gánh nặng, tình huống vừa rồi của Hoắc Thu Lan doạ cho cô ta sợ hãi.
Không ngờ tất cả chỉ là giả tạo, sợ bóng sợ gió, mẹ của cô ta phúc lớn mạng lớn, không có xảy ra chuyện gì
Ngay sau đó, Hòa Bích Ngân nhìn giọt máu trên trán Hoắc Thu Lan, vẻ mặt trở nên ghét bỏ.
"Thằng chó đẻ. Dám dùng cái đồ vật dơ dáy này làm bẩn khuôn mặt cao quý của mẹ tôi."
"Tôi thật sự muốn bóp chết anh ta"
Hòa Bích Ngân lộ ra vẻ mặt chán ghét, sau đó rút khăn tay ra, lau sạch sẽ giọt máu trên trán của Hoắc Thu Lan.
Bọn người Tô Phúc Lâm cũng không nói gì, rõ ràng không có ai cho rằng giọt máu kia đã cứu mạng Hoắc Thu Lan.
Chỉ là sắc mặt của những bác sĩ kia thay đổi rất nhanh, nhưng mà bọn họ muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi.
"Tích tích tích."
Ngay lúc này, dụng cụ y tế vốn đang bình thường thì đột ngột phát ra âm thanh chói tai.
Hoà Bích Ngân vừa quay người muốn nói chuyện với Sư Tuệ Lan, nghe tiếng nên quay người lại nhìn sang.
Nháy mắt sau đó, tất cả mọi người đều tê cả da đầu.
Bây giờ đã có một cỗ khói đen dâng lên trên mặt Hoắc Thu Lan, thân thể bà ta không ngừng run rẩy, giãy dụa đau đớn, khoé miệng tràn ra bọt mép.
Những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, bà ta vừa khôi phục bình thường thì lại xảy ra chuyện như trước.
"Bị kinh phong rồi."
Sắc mặt các bác sĩ rất khó coi.
"Nghĩ biện pháp nhanh lên."
Một người bác sĩ khác run rẩy nói:"Chúng tôi làm gì có biện pháp nào, nhanh đi mời Thiên Su."
"Anh ta là người kiềm chế lại tình huống của bà Hoắc đó. Anh ta mà không ra tay thì chúng tôi cũng không làm gì được"
Rõ ràng, người ở bên này tương đối truyền thống, ngay cả bác sĩ cũng tin loại Thiên Sư, phong thuỷ này.
Nghe lời nói của bọn họ, sắc mặt của Hoà Bích Ngân trở nên trắng nhợt, vô cùng khó coi.
'Bùi Thiên Sư? Bọn họ nói Bùi Thiên Sư, không phải là tên Bùi Nguyên Minh kia chứ?
"Tôi cũng không tin
Hòa Bích Ngân run lập cập cầm lấy lá bùa màu vàng mà Tô Phúc Lâm đưa cho, dán vào trên người Hoắc Thu Lan.
Thân thể của Hoắc Thu Lan bắt đầu bình thường lại.
Trên mặt của Hòa Bích Ngân hiện lên nụ cười đắc ý: "Tôi đã nói mà, có sự thúc ở đây thì làm sao lại xảy ra chuyện được chứ?"
"Tên Bùi Nguyên Minh kia lại còn dám trang bức, anh ta..."
Còn chưa dứt lời thì Hoắc Thu Lan đã gào thét thảm thiết lên, lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước, bộ dạng giống như lệ quỷ nhập thân vậy.
Thân thể Hòa Bích Ngân lập tức ngã xuống mặt đất.