Bùi Nguyên Minh vẫn thong dong, ở thời khắc mấu chốt tránh được loạt đạn, trực tiếp khiến Nguyễn Huy Hoàng sửng sốt. Hắn lùi về sau về bước, điên cuồng bóp cò súng nhưng lần này lại nghe cách một tiếng, hết đạn. Nguyễn Huy Hoàng mím môi, mặt cắt không còn chút máu, hắn biết mình đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết đối phương rồi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đã áp sát Nguyên Huy Hoàng, vung nắm đấm. Động tác nhìn thoáng qua có vẻ tùy ý nhưng hắn đã sớm nhận đối phương mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt. Toàn bộ đất trời đều rung chuyển vì cú đấm này, sát thủ hàng đầu Nam Dương biết, hắn tránh không khỏi, chỉ có thể theo bản năng giơ tay chống đỡ đòn đánh đến từ Bùi Nguyên Minh.
Âm!
Khí lực của cú đấm vẫn không hề giảm, trực tiếp rơi thẳng xuống bán súng. Nguyễn Huy Hoàng thân thể lảo đảo lui về sau, gần như theo bản năng cầu sinh muốn bỏ chạy. Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh lần nữa vung thêm cú tát.
Chát!
Hắn hoàn toàn không né kịp, thân thể trong nháy mắt bị đánh văng lên không trung, sau đó nặng nề đáp đất. Thời điểm muốn đứng dậy, hắn lại phát hiện nguồn sức mình dường như tiêu biến toàn bộ, thậm chí không thể thắng người, chỉ đành quỳ dưới mặt đất.
Nguyễn huy Hoàng cúi đầu, mặt tái nhợt, hắn biết tám phần mười đối phương chính là cái tên trong truyền thuyết kia rồi. Không chờ hắn làm ra thêm động tác dự thừa nào, Bùi Nguyên Minh đã đạp Nguyễn Huy Hoàng lăn ra đất, dẫm lên đầu hắn.
“Hiện tại, có thể nói cho tôi biết chưa nhỉ? Ai là người đứng phía sau.” “Tôi nói”
Nguyễn Huy Hoàng giật bắn cả người, rơi vào trầm tư. Hồi lâu sau, hắn mới trầm mặc, cúi đầu nhận thua
Tám giờ tối, hội quán Nam Dương tại Cảng Thành. Nơi này xa hoa lộng lẫy, xe lui tới không ngừng. Nơi này gần Cửu Long, nổi danh là khu vực xám nhưng quy tắc ở Nam Dương lại khá khác biệt, ăn chơi phóng túng, làm gì cũng được. Rất nhiều người quyền quý thích đến nơi này, bởi vì đây chính là địa điểm ăn chơi bậc nhất.
Đảo mắt nhìn quanh, Bùi Nguyên Minh tahy một thân âu phục giày da bóng láng, thong dong bước vào. Không có bất kì tên thuộc bang Nam Dương nào phát hiện ra điều dị thường. Tuy nhiên, anh vẫn tinh ý nhìn ra nơi này có không ít kẻ xuất chúng.
Bọn họ dùng đôi mắt lạnh lùng lướt qua dòng người, bởi vì đôi mắt không hề chứa sát khi nên chẳng mấy ai cảm nhận được. Bùi Nguyên Minh vừa đi vừa tập trung quan sát, sau đó tiến thẳng vào tầng thứ tám. Vừa đặt chân đến nơi, liền bị người giữ cửa chặn lại.
“Tầng thứ tám tại hội quán Nam Dương là nơi quan trọng, những người không phận sự không được phép tiến vào. Nếu có chấp, giết không tha.”
Đối phương nhàn nhạt mở lời nhưng đã sớm nổi lên sát khí. Hắn uy hiếp Bùi Nguyễn Minh, đồng nghĩa với việc chỉ cần anh lộ ra bất kì hành động lạ nào, hắn sẽ lập tức xuống tuy ngay. Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, chậm rãi tránh đi.
Mà đối phương vừa nhắm mắt lại, lúc mở ra liền vung tay lấy đạo, tấn công Bùi Nguyễn Minh ngay lập tức.
- -----------------