Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2521

Đổng Quốc Đạt có chút không cam lòng, ông ta không ngừng gia tăng sức lực, đến cuối cùng thậm chí còn dùng chín phần sức lực. Nhưng ông ta phát hiện ra sức | lực mà bản thân mình tạo ra, lại chẳng có một chút tác dụng nào hết, ngược lại còn khiến gang bàn tay của mình bắt đầu sinh đau, có cảm giác như bị xé rách vậy. |

“Không tệ, thật sự không tệ”.

Sau khi Đổng Quốc Đạt quan sát Bùi Nguyên Minh một lát, lại tiếp tục bảo: “Không chỉ có đầu óc hơn người, mà thân thủ và tâm tính cũng là rất tốt, lần này tôi bị cậu hại cũng không oán!”

| Vừa dứt lời, ông ta dùng tay ra hiệu, lập tức có người làm chuyển bàn ghế tới bên cạnh hai người. Sau khi tỏ ý bảo Bùi Nguyên Minh ngồi xuống, Đổng Quốc Đạt tự tay | rót trà cho anh, sau đó bữa sáng theo kiểu Cảng Thành tinh xảo được lần lượt đưa lên. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

| Đổng Hoài An hơi ngạc nhiên, không thể ngờ được ba của mình lại coi trọng Bùi Nguyễn Minh đến vậy. Theo lý mà nói, thì bữa sáng ngày hôm nay nên hẳn là Hồng Môn Yến mới phải, sao đột nhiên lại biến thành một bữa tụ hội chỉ hận vì biết nhau muộn thế này.

| Đổng Quốc Đạt vừa uống trà Phổ Nhĩ lâu năm, vừa liếc mắt nhìn Đồng Hoài An với ánh mắt kỳ lạ, rồi đột nhiên cười bảo: “Hoài An, có phải con rất tò mò rằng tại sao hôm nay ba chẳng những không một phát và chết cậu Bùi, mà còn khách sáo mời cậu ta ăn cơm đúng không?”

Đổng Hoài An nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Đổng Quốc Đạt cười bảo: “Đó là bởi vì ba vốn đã muốn mời cậu Bùi ăn cơm, kêu cậu ta tới, thăm dò cậu ta, chẳng qua là muốn xem cậu có ta tư cách để ba coi trọng hay không mà thôi. Cho dù cậu ta không có tư cách để ba coi trọng, mà chỉ là giẫm. phải cái vẫn cứt chó mới xảy ra chuyện tối qua, vây ba cũng vẫn sẽ mời cậu ta ăn bữa cơm này. Nhưng đến khi ấy, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm mà thôi”.

| Nghe thấy trong lời nói của ông ta có ý tứ, Đổng Hoài An lộ ra vẻ suy tư. Sau đó, cô ta nhìn chằm chằm và Bùi Nguyên Minh, không ngờ một người vừa mới được nộp tiền bảo lãnh này, lại được ba mình coi trọng đến vậy.

Bùi Nguyên Minh cười lặng lẽ, trong lời nói của Đổng Quốc Đạt có ý, nhưng anh chỉ coi như nghe không hiểu gì. Dù sao thì tâm tư của mấy lão cáo già này cũng rất phức tạp, tùy tiện tiếp lời, lỡ như bị hại thì biết phải làm sao?

| Nhìn thấy anh không có ý mở miệng, Đổng Quốc Đạt tiếp tục bảo: “Hoài An, con đoán thử xem, rốt cuộc thì tại sao ba lại mời cậu Bùi ăn cơm?”

Đổng Hoài An nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Hỏi anh ta, tại sao đêm qua lại hại nhà họ Đổng chúng ta như vậy ạ?”

Đổng Quốc Đạt cười trước, rồi bảo: “Tốt xấu gì con cũng là thám tử của sở cảnh sát Cảng Thành, vậy mà năng lực phân tích suy luận chỉ chút như vậy thôi sao?

“Nói cho người ngoài biết, con đứng về phía anh Bùi sao?” Đồng Hoài An nghĩ một chút rồi tiếp tục mở miệng.

Đổng Quốc Đạt thở dài một tiếng, nhìn Bùi Nguyên Minh rồi bảo: “Cậu Bùi, đứa con gái này của tôi được nuông chiều từ nhỏ, gặp chuyện không thích dùng não, hay là cậu cho con bé một bài học đi?”

Bùi Nguyên Minh bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, sau khi liếc mắt nhìn ông ta một cái, mới cười bảo: “Thống đốc Cảng Thành làm như vậy, hiển nhiên có thâm ý, tôi tùy tiện đoán một chút vậy, nếu tôi nói sai, cũng xin thống đốc Đổng đừng chê cười.”

“Thứ nhất là truyền một tin tức ra bên ngoài, đó chính là thống đốc Cảng Thành Đổng Quốc Đạt chí công vô tư, chấp hành pháp luật công bằng. Dưới loại tình huống xảy ra chuyện lớn này, ông vẫn có thể gặp người trong cuộc và công dân tốt, bản thân chuyện này cũng đã thể hiện thái độ đứng về phía pháp luật và công nghĩa của ông.”

“Một bữa cơm đơn giản đã có thể dẹp yên lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài. Chỉ có thể nói, một bữa cơm này của thống đốc Cảng Thành ông, thật quá đáng giá”

Đổng Quốc Đạt liếc mắt nhìn anh, trên gương mặt của ông ta hiện ra vẻ tán. thưởng. Rõ ràng, có rất nhiều người không thể nhìn ra được thâm ý của ông ta, nhưng

hết lần này đến lần khác lại bị Bùi Nguyên Minh nhìn thấu, đây cũng không phải là | ngẫu nhiên.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment