Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2882

Chương 2882:

Trần Đồng Hoa không muốn tin, thế nhưng nhớ tới đối phương chỉ gửi một tin nhắn đã phong sát mình.

Hiện tại lại ở phòng tổng thống tầng cao nhất khách sạn Bách Nhạc, có người nói chỉ vương công quý tộc mới có thể thuê.

Cái này thật đã nói rõ ra rất nhiều vấn đề.

Mà năng lực Bùi Nguyễn Minh bày ra, cũng nói rõ anh có thể che chở Trần Đồng Hoa.

Dù sao một cái phân hội Long Điền, một cái phân hội Long Môn ở Cảng Thành có chiến lực tại hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas chính là cấp bậc ngang nhau.

Huống chi một phần Cảng Thành cùng một phần Las Vegas đều cùng cùng một phe với Bùi Nguyên Minh.

Vừa nghĩ vậy, Trần Đồng Hoa động tâm không ngớt.

Nếu như có thể đi vào vòng tay của Bùi Nguyên Minh, đạt được tín nhiệm của anh, như vậy thực sự chỉ cần một câu nói của đối phương, mình sẽ lại có thể trở thành người nổi tiếng hạng nhất.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Đồng Hoa hơi cắn răng, sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu Minh, anh cần tôi lấy cái gì ra để làm thành ý?”

“Cái này phải xem ở cô rồi”

Bùi Nguyên Minh cười cười, cầm chén trà hờ hững mở miệng.

“Dù sao rốt cuộc cô có giá trị gì, bản thân cô là rõ nhất.”

“Thân thể của tôi?”

Trần Đồng Hoa tự giễu.

“Nói vậy loại tàn hoa bại liễu như tôi, lấy ánh mắt của cậu Minh đây mà nói là tuyệt đối chướng mắt nhỉ?”

“Đương nhiên, nếu như ngài có hứng thú, ngài chuẩn bị chơi thể nào, tôi sẽ để ngài chơi thế đó”

Bùi Nguyên Minh lười trả lời, chỉ là trên mặt hiện lên lướt một cái vẻ châm chọc.

Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh, Trần Đồng Hoa biết người đàn ông trước mắt này không có chút hứng thú nào đối với đòn sát thủ lớn nhất của cô ta.

Sau khi cô ta khó chịu rút đôi chân dài vừa ngầm cọ anh về, Trần Đồng Hoa mới nhẹ giọng nói: “Vậy là anh muốn biết chuyện  Lý Liên Kiệt?”.

“Xin lỗi, tuy rằng tôi vào dưới trướng anh ta, thế nhưng tôi cũng không phải là nhân vật ở trung tâm, tôi không thể nào biết được chuyện cậu chủ Lý”

“Trừ cái đó ra, còn có để tôi quay video trên mạng xã hội và khôi phục danh dự của Bùi Diễm Lan?”

“Chuyện này lúc nào tôi cũng có thể làm, thế nhưng thứ này có thể coi như là lấy công chuộc tội à?”

“Chỉ có thể nói là ngay từ đầu tôi vốn nợ các người”

Nói đến đây, Trần Đồng Hoa vốn nhanh mồm nhanh miệng đã có vẻ chán chường.

Cô ta luôn luôn kiêu ngạo đối với lá bài tẩy của mình, nghĩ rằng đàn ông khắp thiên hạ đã định trước sẽ xoay quanh cô ta.

Nhưng bây giờ lúc thực sự cần tìm kiếm giá trị của mình, cô ta lại phát hiện bản thân mình không có giá trị gì quá lớn.

Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt Trần Đồng Hoa như hoa lệ đẫm mưa nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu Minh, nếu như tôi không có cách nào lập công chuộc tội, anh sẽ làm gì tôi?”

“Làm gì cô ấy à?”.

“Đương nhiên cho cô cuốn xéo” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.

“Tôi cũng không phải ba cô, cũng không phải mẹ cô, một người không có giá trị, nhưng lại quên nguồn quên gốc, tàn hoa bại liễu, tôi giữ ở bên người làm gì?”

“Để nhìn cho chướng mắt à?”

“Đương nhiên, sau khi cút khỏi chỗ này của tôi, cô có kết cục gì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả”

“Tôi chỉ có thể bảo đảm, tôi chỉ mặc kệ cô thôi, thế nhưng Lý Linh Đơn muốn hạ sát thủ, tôi cũng không nhúng tay vào đầu, đúng không?”

Trần Đồng Hoa nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, cả người run run một chút, run rẩy nói: “Cậu Minh, tuy rằng hiện tại tôi không có cách nào lập công chuộc tội, thế nhưng cậu phải tin tưởng tôi, tôi có giá trị!”.

“Mặc dù tôi không quá biết về Lý Liên Kiệt, thế nhưng tôi quen với phong cách làm việc của Lý Linh Đơn!”

“Tôi có thể làm quân sự cho anh, giúp anh bày mưu nghĩ kế, giúp anh bắt Lý Linh Đơn!”

“Tôi có giá trị!”.

Lúc này Trần Đồng Hoa như khổng tước xòe đuôi, cố gắng bày ra giá trị của mình.

Bình Luận (0)
Comment