Chàng Rể Quyền Thế

Chương 346

“Đây… đây thực sự là Văn Tư Bình của công chúa Văn Thành sao?”

Vẻ mặt cứng đờ trong phút chốc, biểu cảm của Trương Đình chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, cuối cùng cả mặt đều tràn đầy sự khó tin.

Ông ta biết đôi chút về chiếc bình cổ Văn Tư Bình này, hơn nữa cũng biết được tầm quan trọng của nó.

Mà một số người vốn vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới từng người từng người một chấn động. lúc này

Họ có thể không biết Văn Tư Bình là thứ gì.

Nhưng từ giọng điệu của Nạp Hoàng Chi và thái độ sửng sốt của Trường Đình thì có thể dễ dàng phân tích được rằng đây thực sự là một chiếc bình sứ từ thời Tùy và Đường.

Những thứ như vậy thực sự vô cùng hiếm, vả lại, một khi đã có liên quan tới với hoàng tộc, thì giá trị của chúng càng khó mà đánh giá được.

Cùng lúc đó, Nạp Nhã Lan cũng cực kỳ thất kinh.

Trịnh Tuyết Dương cách đó không xa, lại có chút không nói nên lời.

Bùi Nguyên Minh, con người này ngay cả thứ đồ cổ trong đồn đại cũng có thể giám định được sao? mà

Nhìn thấy tư thế Nạp Hoàng Chi ung dung bình tĩnh, còn Trương Đình thì vẻ mặt kinh ngạc đến bay màu, hai cô nàng sao lại không hiểu được, Bùi Nguyên Minh quả nhiên lại làm cho tất mọi người bàng hoàng một lần nữa.

Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều không còn giống như trước nữa. Tên này kể ra cũng chỉ là một thanh niên đi ở rể nhà người ta mà thôi, nhưng năng lực thẩm định bảo vật của hắn phải công nhận thuộc hàng cao thủ, sâu hiểm khó dò, thâm tàng bất lộ!

Nạp Hoàng Chi bấy giờ mới cười nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi cũng không ngờ cậu lại hiểu nhiều về gốm sứ như vậy.” “Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc Văn Tư Bình này, tôi đã nghĩ đó là đồ giả, nhưng càng nghĩ lại càng thấy sai. Sau khi mua về, tôi đã phải nghiên cứu rất lâu mới biết được xuất xứ của nó”.

“Cậu có thể chỉ ra nguồn gốc của nó ngay tại đây, đủ để chính minh bản thân tài không đợi đuổi rồi!”

Nhận được lời khen của Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như trước.

Đối với anh, việc giám định bảo vật thực sự chỉ để giải trí mà thôi, bản thân anh cũng không muốn đạt được bất cứ thành tựu gì về mặt này.

Nếu không phải Trương Đình cứ hết lần này đến lần khác giở trò khiêu khích, anh cũng chẳng cần phải thể hiện ra như vậy.

Lúc này, có người không nhịn được bèn nói: “Thầy Nạp, nếu chiếc Văn Tư Bình này không phải là đồ giả thì giá trị của nó không biết cao đến mức nào nhỉ?”

Nạp Hoàng Chi cười nói: “Loại này là bảo vật vô giá. Người biết nhìn đồ cổ ở thành phố Hải không có mấy người. Nếu đem đấu giá, tôi đoán chừng cũng kiếm được vài chục tỷ.”

“Nhưng nếu lấy được Thiếu Thành, giá của thứ này ít nhất cũng phải đến ba mươi tỷ, thậm chí còn hơn cả con số đó…”

Nạp Hoàng Chi vừa nói xong, không ít người phải há hốc mồm kinh ngạc, mấy cặp mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đều đầy sự ghen tị.

Chỉ trong nháy mắt, cậu con rể này lại kiếm được hơn mười mấy tỷ?

Ngoài đồ cổ ra, còn kinh doanh thứ nào mới có thể kiếm được nhiều tiền

như vậy nữa chứ? Lúc này, có nhiều đại diện của các đại gia tộc thích sưu tầm đồ cổ ben bước tới, nói: “Cậu trai trẻ ơi, chiếc Văn Tư Bình này cũng khá lắm, không biết cậu có thể nhường nó lại cho tôi có được không?”

“Tôi trả ba mươi tỷ!”

“Tôi trả bốn mươi tỷ!”

“Sáu mươi tỷ!”

Những người vừa rồi còn cho rằng đây là đồ giả, giờ lại thi nhau tranh giành đến đỏ mặt tía tai.

Bởi vì thứ này là từ tay của Nạp Hoàng Chi, lại có bối cảnh lịch sử như vậy, nếu sưu tầm được vài năm thì giá trị của nó là quả là không thể đong đếm nổi.

Nhưng Nạp Hoàng Chi nào có quan tâm đến những người đó, ông chỉ để ý duy nhất Bùi Nguyên Minh, càng nhìn lại càng có cảm tình.

Ông ấy không nghĩ, một cậu thanh niên tuổi còn trẻ mà lại có con mắt giám định đồ cổ tuyệt đỉnh như vậy.

Nếu cậu ta là con cháu nhà họ Nạp, thì sản nghiệp gia tộc sẽ có người thừa kế rồi.

Đáng tiếc, anh chàng này lại là con rể nuôi trong nhà của nhà họ Trịnh!

Xem ra nhất định phải tìm cơ hội để nói chuyện với Bùi Nguyên Minh. Dựa vào tính cách của cậu ta, nói không chừng là kiểu “thích ăn mềm hơn ăn cứng” có thể thử một lần xem sao…

Nhà họ Trịnh thì lại vốn chuẩn bị xem chuyện cười, đặc biệt là Trịnh Chí Dụng, trước đây bị Bùi Nguyên Minh làm cho mất hết mặt mũi.

Nhưng bọn họ không những không nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mất mặt, ngược lại còn được “rửa mắt” bởi màn chơi trội hết sức sống động kia, ai nấy đều tức đến nghiến răng nghiến lợi!

Tại sao chứ?

Dựa vào cái gì mà một thằng giẻ rách như vậy lại có thể nhìn ra chiếc Văn

Tư Bình gì gì đó? Hơn nữa, còn “tiện tay” thu về được đến mấy chục tỷ?

Như thế này, khác gì bôi tro trét trấu thằng mặt mấy người bọn họ chỉ là một đám ăn hại kém cỏi?

“Hừ, nói không chừng đã có người sớm nhìn ra được thứ này là gì rồi, vừa nãy chẳng qua chỉ là giả vờ thôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy bất mãn vang lên.
Bình Luận (0)
Comment