“Nếu ngươi tiếp tục tự cao tự đại, như vậy cũng đừng trách ta, không cho mặt mũi chủ mạch.”
” Đến lúc đó trực tiếp chơi chết ngươi, hiệu quả cũng giống như vậy!”
“Dù sao, mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là để Tạ Mộng Dao, không thể tuyển con rể!”
“Chúng ta sẽ giết bất cứ ai mà cô ấy thích!”
” Để ngươi cầm một trăm triệu xéo đi, còn có thể ra ngoài hưởng thụ, như thế vẫn chưa đủ sao?”
Một bên Tạ Trấn Hải, cũng một lần nữa cầm lấy tách trà có nắp, nhẹ như mây gió nói: “Bùi Nguyên MInh, làm người phải biết tiến, lui!”“Nam nhân có thể ăn bám, mỗi một người, đều là người thông minh.”
“Người thông minh, cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn.”
” Hiện tại không cầm tiền xéo đi, nói không chừng đến lúc đó, giết ngươi, không phải chỉ là hai người chúng ta.”
” Mà là người của ba chi mạch kia.”
“Rốt cuộc, sự tồn tại của ngươi, mang lại cho Tạ Mộng Dao sự tự tin, để tranh giành quyền lực.”
“Điều này, thật sự là tổn hại lợi ích căn bản những người chúng ta a!”
Mộc Tháp Na lúc này cũng lắc lắc đầu lại, phát ra tiếng “crac crac” nói: “Cút ngay, rời khỏi Tạ Gia Trang, rời khỏi Kim Lăng, vĩnh viễn không quay lại đây nữa!”
“Nếu không, ngươi sẽ sớm biết, viết chữ chết thế nào!!”
Bùi Nguyên MInh nở nụ cười.
“đe dọa ta sao! ?”
Tạ Trăn Tài cười lạnh đứng lên, đi tới trước mặt Bùi Nguyên MInh, chỉ vào mũi của anh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, là ta uy hiếp ngươi!”
” Mà ta lại có thể nói với ngươi.”
” Nếu như ngươi không xéo đi, không đáp ứng yêu cầu của ta!”
” Không chỉ là ngươi sắp chết, mà tất cả những người ngươi biết sẽ chết, cả gia đình ngươi sẽ chết!”
“Ta thậm chí, sẽ đào ra tổ tông mười tám đời của ngươi!”
” Cho chó ăn!”
“Ta sẽ khiến tổ tiên của ngươi ở Hoàng Tuyền phải hối hận, vì đã sinh ra những hậu duệ không xứng đáng như ngươi!”
Bùi Nguyên MInh cười cười, nụ cười càng thêm ý tứ sâu xa.
Anh “roẹt” một tiếng, xé tờ chi phiếu trong tay ra thành từng mảnh, sau đó buông ra, để những mảnh giấy bay tung tóe.
Sau đó, Bùi Nguyên MInh thờ ơ nói: ” Làm con rể Tạ Môn, có thể kiểm soát ít nhất một trăm tỷ tài sản.”
“Ngươi hiện tại đưa một trăm triệu, liền muốn đuổi ta sao?”
“Tạ Trấn Tài, ngươi đang đùa cái gì thế!?”
“Ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta còn có thể sẽ đồng ý.”
“Nhưng bây giờ, thật xin lỗi!”
“Ta từ chối…”
Tạ Trấn Tài Tài biến sắc, giận dữ rống lên: “Tên khốn, cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn!”
” Ta chơi chết ngươi!”
Ngay sau đó, Tạ Trấn Tài trực tiếp rút súng từ trong ngực ra, muốn nhằm vào Bùi Nguyên MInh mà bóp cò.
Nhưng hắn nhanh, động tác Bùi Nguyên Minh còn nhanh hơn hắn.
Liền thấy được Bùi Nguyên Minh, tay phải chụp một cái, khẩu súng rơi xuống trong tay của anh.
Sau đó, anh cầm lấy báng súng, nện thẳng vào mặt Tạ Trăn Tài.
“Đốp -”
Đầu của Tạ Trấn Tài trực tiếp bị đập xuống đất, nháy mắt đầu rơi máu chảy…