Dù sao, sự chi viện của Ninh Gia, đối với Kim Gia mà nói, cực kỳ trọng yếu.
Liền Ninh Tiêu Dao muốn cứu được người, hắn đều cứu không được, như vậy Ninh Gia, sao có thể hoàn toàn chi viện Kim Gia như trước đây được nữa?
Vừa nghĩ đến đây, Kim Tuấn Anh coi như tự xưng là bày mưu nghĩ kế, đều là linh hồn đánh run một cái.
Dù sao, sự tình phát triển đến trình độ này, bên người quá nhiều vấn đề cần giải quyết, Kim Tuấn Anh đã có chút bất lực muốn buông tay.
So sánh với Bùi Nguyên Minh, chân trần không sợ mang giày này, Kim Tuấn Anh thật không phải là đối thủ a!
“Ngươi là đang cầu xin ta sao?”
Bùi Nguyên Minh giống như cười mà không phải cười, nhìn xem Kim Tuấn Anh.
Kim Tuấn Anh mí mắt khẽ giật, sau đó cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ta cầu xin ngươi Bùi Thiếu.”
“Ngoan.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay, vỗ vỗ mặt Kim Tuấn Anh.
Động tác tuy đơn giản, nhưng lại làm cho nhiều bóng người nơi chỗ khuất muốn lao lên, một vài người đàn ông mặc vest còn rút súng quanh eo đi lên phía trước, nhưng lại bị Kim Tuấn Anh phất tay ngăn lại.
“Không sai, có nhãn lực.”
Bùi Nguyên Minh tay phải dần dần dùng sức.
“Ta đã sớm nói, Kim Đại Thiếu là người biết vì đại sự.”
“Sự nhẫn nhục này, đã không phải là lần một lần hai, ngưu bức a!”
Bùi Nguyên Minh hướng về phía Kim Tuấn Anh, giơ một cái ngón tay cái.
Tạ Mộng Dao ở một bên trợn mắt hốc mồm.
Tại Kim Lăng, tại trước mặt mọi người, người dám đánh vào mặt Kim Tuấn Anh như thế, có chăng chỉ có một mình Bùi Nguyên Minh a!
“Được rồi, chúng ta đi vào cứu người.”
Bùi Nguyên Minh không tiếp tục để ý tới Kim Tuấn Anh, mà là quay người, đi về phòng chăm sóc đặc biệt trước.
Sau năm phút, Bùi Nguyên Minh buông xuống tay phải đang đặt lên trên mạch môn Ninh Tiểu Bối, sau đó cười nhạt một tiếng, nói: “Tình huống ban đầu không tốt lắm, hạch bạch huyết trong não, sắp vỡ ra rồi.”
“Kết quả là các ngươi, còn cho hắn tiêm vào rất nhiều thuốc an thần.”
“Bây giờ tiểu não của hắn, không thể kiểm soát dòng chảy của máu, thành phần dinh dưỡng trong máu, đều bị hạch bạch huyết hấp thu.”
“Chỉ ba hoặc năm ngày nữa thôi.”
“Ninh Tiểu Bối, liền phải biến thành Ninh Lớn Bối a.”
“Bởi vì cái đầu, cũng sẽ nở lớn.”
Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy lau ngón tay, cười nửa miệng.
“Mà tới một bước đó, đừng nói người, thần tiên đến cũng không cứu được hắn.”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Kim Tuấn Anh có chút trầm xuống.
Bởi vì tình huống của Ninh Tiểu Bối, đã được Bùi Nguyên Minh nói ra, theo đúng nghĩa đen.
Hơn nữa, còn không cần phải dùng đến bất kỳ dụng cụ hiện đại nào, vẫn có thể nói ra cực kỳ chính xác, chỉ có thể nói, thủ đoạn như vậy có thể xưng là xuất sắc.
“Bùi Thiếu, nghĩ không ra, ngươi ngoại trừ võ đạo xuất sắc, cũng là một đời thần y a!”
Kim Tuấn Anh một mặt vẻ cảm khái.
“Chỉ là không biết, ngươi có thể cứu Ninh Thiếu hay không?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn Kim Tuấn Anh một chút, nói: “Đầu tiên, ta không phải thần y, ta chỉ là hiểu được thuật giết người mà thôi.”
“Tiếp theo, ta có thể cứu về được, mà ta lại cam đoan, không có bất luận cái di chứng gì.”