Chàng Rể Quyền Thế

Chương 729

Bùi Nguyên Minh nói: “Không cần, anh ta đang ở ngay trước mặt tôi.”

Áo Bố sửng sốt: “Ngài Minh, ngài hãy để tôi nói chuyện với anh ta vài câu, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Xin ngài hãycho tôi một chút thời gian!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném điện thoại cho Cook trước mặt.

Cook vừa rồi kiêu ngạo mà giờ toàn thân đều run rẩy.

Hai tay anh ta nơm nớp lo sợ cầm điện thoại và nói nhỏ: “Đoàn trưởng, là tôi!”

“Cook, tôi lúc này giao cho cậu quyền lực để cậu tự ý đến đất nước vĩ đại ở phương Đông đó hả?” Áo Bố gầm lên.

“Tôi, tôi, tôi.” Giọng Cook run lên, anh biết Lang Vương Áo Bố là loại người như thế nào, nếu anh can đảm bất kính với anh ta, anh sẽ nhanh chóng được xuống địa ngục với Diêm Vương.

“Cậu có biết người trước mặt cậu là ai không? Cậu dám xúc phạm ngài ấy! Có phải cậu không muốn sống nữa rồi đúng không? Dù không muốn sống, cũng hãy tự chuốc lấy phiền phức mà chết một mình đi. Đừng có mang những anh em “Cô Lang” tới cùng làm tang lễ!”

“Anh ta rốt cuộc là ai?” Cook hỏi trong vô thức.

“Hiện tại, cậu còn hỏi ngài ấy là ai?”

“Ngày đó ngài ấy chính là đại nhân vật Hùng Sư càn quét năm quốc gia hùng mạnh, vậy mà cậu dám đứng trước mặt ngài ấy mà kiêu ngạo!”

Ngay bây giờ tôi muốn cậu quỳ xuống tạ lỗi ngài ấy lập tức!” “Ba ba.”

Gần như ngay lúc nghe câu nói này, chân Cook đã mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh..

Sau đó, anh ta giơ tay lên, hai bên trái phải tự tát mình chục lần. “Thưa ngài, là tôi có mắt không tròng, xin ngài hãy tha thứ cho tôi.”

Ngoại trừ Bùi Nguyên Giáp vẫn bình thường ra. Những người có mặt kể cả Hồng Nhân Tổ tất cả đều trợn mắt há mồm.

Đây chính là “Cô Lang” đã từng đánh bại quân Cobra của Mỹ a!

Tên Cook này thậm chí còn ở cấp độ chiến thần.

Thế nhưng, giờ phút này, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, hung hăng tự tát mình, âm thanh cực lớn khiến người đối diện cũng nghe được âm thanh.

Sau hơn chục cái tát, mặt Cook sưng tấy, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Áo Bố vang lên từ phía bên kia. “Cậu quỳ ở đó đi. Ngài Minh không cho cậu đứng lên thì cứ quỳ ở đó cho tôi!”

Cook không dám cãi lời, giờ phút này chỉ là không ngừng run rẩy, một lát sau mới nặn ra được một chữ. “Ngài Minh, tôi không biết là ngài, xin ngài tha lỗi cho tôi!” “Ngài vẫn luôn là thần tượng của tôi, chính là do tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn!”

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý. Thay vào đó, anh nhấc điện thoại lên và nói: “Chuyện cứ cho qua đi, người của cậu cho tôi mượn dùng một chút.” “Không thành vấn đề. Có thể được phục vụ ngài là vinh quang của Cô Lang chúng tôi, thưa ngài!”

Giọng nói vừa rơi xuống. “Bốp” một cái, rõ ràng ở bên kia điện thoại, Áo Bố đang thực hiện một cái lễ quân đội. “Làm việc đi.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt cúp điện thoại, không thèm nhìn Cook một cái.

Bùi Nguyên Minh không cần ra lệnh gì thêm, lúc này Cook vung tay lên một cách mạnh mẽ.

Sau một phút, mặc dù những người lính đánh thuê kia cũng có vẻ bối rối.

Nhưng quân lệnh như núi, súng trên tay bọn họ đột nhiên quay đầu chĩa về phía Bùi Nguyên Giáp và những người khác. “Anh…” Bùi Nguyên Giáp mặt trắng bệch.

Ông ta không thể ngờ rằng con át chủ bài lớn nhất mà nhà họ Bùi chuẩn bị lần này lại trở mặt vào thời khắc mấu chốt nhất.

Sắc mặt Hồng Nhân Tổ tái nhợt xanh xám lẫn lộn.

Dưới tay anh ta có rất nhiều người nhưng khi đối mặt với những tên lính đánh thuê này, làm sao anh ta có thể là đối thủ? Bùi Nguyên Giáp vẻ mặt thay đổi mấy lần, không nhịn được nói: “Cook! Tại sao! Tại sao lại như vậy? Là do chúng tôi không đưa đủ tiền sao?”

Vẻ mặt Cook khó coi, thận trọng quan sát sắc mặt

Bùi Nguyên Minh, thấy anh không có phản ứng liền gầm lên. “Đồ ngốc chết tiệt, ông muốn tự sát cũng không ai ngăn cản ông đâu! “Ngay cả đại nhân vật này cũng dám khiêu khích. Ông có phải cảm thấy mình sống đủ rồi đúng không!” “Anh ta đặc biệt đến vậy sao?

” Bùi Nguyên Giáp không cam lòng nói. “Anh ta chỉ là một khí thiếu bị bỏ rơi trong gia đình chúng tôi mà thôi. Bất quá cũng chỉ là một quân nhân đã xuất ngũ! Anh ta thì có gì hay ho cơ chứ?”
Bình Luận (0)
Comment