Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1894

Bóng đen nhíu mày lại nói:

"Ta cũng không thua kém gì ngươi hết."

"Kém."

Hàn Tam Thiên cười khinh miệt, chỉ chỉ vào đầu óc của chính mình, lại chỉ vào trái tim của chính mình:

"Thứ mày kém chính là chỗ này, tao là một người chung thùy và dành trọn tình yêu thương cho một người khác, là một người luôn luôn dành sự khao khát và nhớ nhung cho người khác, tao có, mà mày, cũng không có cái gì hết."

"Cho nên, mày mới là cái bóng thật, mà Hàn Tam Thiên tao, cũng không phải!"

Gầm lên một tiếng, lúc này Hàn Tam Thiên có vẻ vô cùng uy nghiêm.

"Buồn cười, buồn cười, cái bóng thấp hèn như ngươi, thật đúng là vô cùng buồn cười, ngu ngốc đến cùng cực, những thứ rác rưởi kia, thua ngươi thì sao hả? Ngươi cho là chỉ dựa vào những thứ ấy, là có thể chứng minh rằng ngươi mạnh hơn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ có rác rưởi, mới có thể cảm thấy những thứ rác rưởi kia là có ích! Mà ta, không có những thứ rác rưởi ấy, mới là người đứng đầu!"

Bóng đen lạnh giọng quát lớn, không chút cam lòng yếu thể nào.

Khóe miệng Hàn Tam Thiên giơ lên một tia cười lạnh:

"Vậy hãy để cho những thứ rác rưởi này, trở thành cọng rơm cuối cùng để nghiền nát mày đi."

Hàn Tam Thiên nói xong, đột nhiên vọt người lên.

So sánh với trước đây, lúc này tốc độ của Hàn Tam Thiên còn nhanh hơn trước, khi chiếc búa Bàn Cổ trong tay anh hạ xuống, bóng đen chặn lại theo bản năng.

"Am!"

Một tiếng nổ lớn, mặt đất dưới chân bóng đen đột nhiên sụp đổ xuống, ngay sau đó cả cơ thể trực tiếp trụy xuống, nửa thân dưới mạnh mẽ kẹt sâu xuống dưới mặt đất.

"Chuyện này...Sao có khả năng được chứ?"

Bóng đen thì thào nhìn Hàn Tam Thiên, trong đôi mắt đã lộ vẻ không thể tin được:

"Điều này là không thể nào, ngươi và ta là hoàn toàn giống nhau như đúc, giữa hai chúng ta, hoàn toàn không có khả năng phân ra thắng bại, hơn nữa, ở trong cái tháp này, ta mạnh hơn người rất nhiều lần, nhưng mà..."

"Nhưng mà vì sao chứ, đòn tấn công vừa rồi của ngươi, đột nhiên có sức mạnh lớn đến như vậy?"

Bóng đen hoàn toàn không tin được những gì xảy ra trước mắt là sự thật, nhưng mà, nó lại thật sự xảy ra trước mắt hắn ta, hơn nữa hắn mãi không thể hiểu được, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao lại như vậy chứ?

"Tao đã nói từ trước rồi, đây chính là sự khác nhau giữa hai chúng ta, sở dĩ con người có thể trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất đời này, không chỉ là vì có sự thông minh, mà còn dựa vào trái tim này nữa."

Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.

"Những cái thứ rác rưởi ấy, thì sẽ chỉ trở thành sự ràng buộc cho con đường phi thăng sau này, không phải là mọi người vẫn thường hay nói, muốn luyện thành cảnh giới tối cao, thì phải đứng ra hậu thế, sống không lo nghĩ không ham muốn gì, vứt bỏ hết tình cảm trên đời hay sao?"

Bóng đen khó hiểu nói.

"Cái gọi là cảnh giới cao nhất thật sự là gì? Mày đã từng đạt được hay chưa?"

Hàn Tam Thiên mỉm cười nói:

"Đối với tao mà nói, cảnh giới cao nhất của con người chính là trong lòng có tất cả."

"Ngay từ giây phút được sinh ra, con người liền có thất tình lục dục, đây chính là thiên phú trời sinh, mà mày thế mà lại buồn cười đến mức cho rằng, cảnh giới cao nhất chính là vứt bỏ được những thứ ấy? Không phải là mày rất muốn biết, vì sao tao lại bỗng nhiên mạnh hơn mày hay sao? Bây giờ tao sẽ nói cho mày biết, chính là nhờ những thứ mà mày gọi là rác rưởi ấy, nhưng mà ở trong mắt tao, lại là nơi phát ra sức mạnh."

"Bởi vì tao đã biết được rằng, tạo không thể chết được, tao càng không thể thất bại, bởi vì tao còn có người nhà của mình, tao còn có những lo lắng của mình, mà những thứ này, chính là động lực cuối cùng của tao, mà mày, cái gì cũng không có."

Hàn Tam Thiên nói xong, trong tay mạnh mẽ dùng sức, ngay lập tức búa Bàn Cổ phát ra ánh sáng màu vàng, uy áp hạ xuống, đột nhiên hướng về phía bóng đen gắt gao chèn ép hắn.

Ngay lập tức thân ảnh bóng đen lóe lên, lúc này trong mắt hắn ta không còn sự khinh thường như trước đây nữa, mà trở nên vô cùng sợ hãi:

"Không, không, ngươi không thể giết ta được, ta đã sai rồi, ta đã sai rồi, ta chính là tâm ma của ngươi."

Hàn Tam Thiên mỉm cười, lại tăng sức mạnh lên, bóng đen mang theo sự không cam lòng cuối cùng, tan ra bên trong ánh sáng vàng của búa Bàn Cổ.

Đến khi bóng đen biến mất, những chiếc cửa sổ khác cũng đột nhiên tràn ngập ánh mặt trời, ngay lập tức cả căn phòng trở nên vô cùng sáng của, nhưng mà dường như trong phòng vẫn còn cái gì đó không bình thường.

"Tâm ma? Tâm ma của Hàn Tam Thiên tôi cũng không phải là chính tôi."

Hàn Tam Thiên mỉm cười, lúc này, cửa tháp đã mở ra, đi vào cửa tháp, Hàn Tam Thiên đi vào tầng trên.

Đến khi cửa tháp mở ra, bên trong phòng vô cùng sáng sủa, xung quanh cũng không còn những song cửa sổ nữa, mà là những chiếc cửa sổ sát đất có chút giống trên Trái Đất, những chiếc cửa sổ có những tấm lụa trắng, gió nhẹ thổi qua những chiếc cửa sổ, thổi những tấm lụa trắng nhẹ nhàng lay động.

Những tấm lụa trắng phất phất, trái phải cửa số có một cây cột, lúc này đang trói hai người.

Ở chính giữa tháp, có một người con gái vô cùng xinh đẹp, nàng ta mặc đồ sa mỏng thản nhiên ngồi ở trên ghế, tay phải nàng ta cầm một thanh kiếm, mà tay trái của nàng ta lại là một cái giường.

Lúc này, sườn mặt của nàng ta, góc nghiêng hoàn mỹ bị mái tóc thật dài che đi một ít, gió thổi qua, mái tóc khẽ bay, khiến cho gương mặt tuyệt mỹ của nàng ta như ẩn như hiện, quả thật giống như là mộng ảo, đẹp không thể tả được.

"Tam Thiên!"

Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe mà cũng rất quen thuộc vang lên, đến khi người con gái mặc sa mỏng kia quay đầu lại, Hàn Tam Thiên ngây ngẩn cả người.

Đôi môi tô son đỏ và hàm răng trắng, đẹp không sao tả xiết, mỗi hành động của nàng ta đều khuynh quốc khuynh thành, cho dù nàng ta chỉ nhìn anh một cái thôi, mà gống như núi không góc, đất không đỏ nữa vậy!

"Tần Sương tỷ tỷ?"

Hàn Tam Thiên nhíu mày.

Nàng ấy? Sao lại ở chỗ này được?

"Ta biết, ngày hôm ấy ngươi nói những lời kia, cũng là vì muốn tốt cho ta, là do ta đã hiểu lầm ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Vẻ mặt của Tần Sương rất đáng thương, nhất là khi nàng còn mặc quần áo vải voan mỏng, khi ở dưới ánh mặt trời, Hàn Tam Thiên thế mà còn thể nhìn thấu tất cả, khiến cho anh nhớ lại cảnh tượng mà nàng đi tắm đêm ấy.

Hàn Tam Thiên hơi hơi sửng sốt, ngay lập tức anh xấu hổ đến đỏ mặt, cổ họng lại càng thêm khô khốc bốc hỏa.

Quả thật trong số tất cả những người phụ nữ mà anh đã từng gặp, thì Tần Sương chính là người đẹp nhất, không ai có thể sánh được. Đối mặt với một người phụ nữ chỉ còn một chút vải che như vậy, cho dù là đàn ông như thế nào đi nữa, cũng sẽ có sự kích động như ban đầu, Hàn Tam Thiên là người chứ không phải là thần, mà cho dù là thần, anh cũng là một người đàn ông bình thường.

Còn phản ứng, cũng là một chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng rất nhanh, lý trí của Hàn Tam Thiên đã áp chế được dục vọng, nhẹ nhàng cười:

"Đúng không?"

gió nhẹ thổi qua, lúc này, màn cửa sổ đã được nâng lên cao một chút, đến khi màn cửa sổ được nâng lên cao hoàn toàn, lúc này Hàn Tam Thiên mới có thể nhìn thấy rõ hai người đang bị trói trên cột.

Đến khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy hai người kia, anh cũng cau mày lại.

"Nghênh Hạ? Niệm Nhi?"

Hàn Tam Thiên nhướng mày.

"Không cho phép người nhìn bọn họ."

Lúc này, khi Tần Sương nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nhìn chằm chằm vào Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, ngay lập tức sắc mặt của nàng ta trở nên lạnh như bằng.

Hàn Tam Thiên cũng không có để ý đến nàng ta, trong đôi mắt vẫn luôn nhìn Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, lúc này hai mẹ con họ hơi hơi nhắm mắt lại, dường như là đang hôn mê bất tỉnh.

"A!!"

"Ta! Nói! Là! Không! Được! Nhìn!!"

Đột nhiên Tần Sương gầm lên một tiếng tức giận, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một cỗ sức mạnh, nhắm ngay vào Hàn Tam Thiên mà tấn công, đồng thời trong miệng còn gầm lên giống như là bị điên.

Mà đúng lúc này, cỗ sức mạnh kia điên cuồng lao tới trước mặt Hàn Tam Thiên, lập tức đánh lui Hàn Tam Thiên đến mấy mét!

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment