Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1917

Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức chỉ cảm thấy có ánh sáng lóe lên trên bầu trời, giây tiếp theo, một cỗ hơi ép vô hình trực tiếp từ trên đỉnh đầu ép xuống.

Một đám người vẫn còn chưa phản ứng lại được, liền cảm thấy mình đã không thể nào đứng vững được trước cỗ áp lực kia, không nghe theo mệnh lệnh mà củi người xuống.

"Chuyện này....Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?"

"Đây chính là khí tức hay sao? Chỉ là khí tức thôi thế mà có thể mạnh mẽ đến như thế này sao?"

"Mẹ nó, điều này là không có khả năng? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, ở gần chúng ta sao có thể có sự tồn tại của cao thủ như thế này chứ?"

"Con mẹ nó, dù sao cũng là chết, mọi người không cần phải sợ, lên liều mạng với hắn."

Không biết ai ở trong đám người hô lên một tiếng, giây tiếp theo, một đám người đều mang con mắt đỏ bừng dữ tợn, mang theo đao chém loạn vào không trung.

"Đồ con kiến!". Ngôn Tình Tổng Tài

Một tiếng quát lạnh vang lên, giây tiếp theo, một đám người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mà người đứng ở phía trung tâm, lúc này trong tay hắn ta đang cầm một chiếc lệnh bài hồng lam, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió thổi qua khiến hắn ta không thể mở được mắt, đến khi khôi phục lại, chiếc lệnh bài đang cầm trong tay cũng không còn nữa.

Xa xa, bóng đen biến mất, một đám người chỉ có thể nhìn thấy ở cuối khu rừng, có một nam nhân đang kéo một nữ nhân, trên lưng còn có một đứa con nít, phía sau còn có một người lùn đi theo, chậm rãi đi về hướng điện Kỳ Sơn.

Ngay lập tức mấy huynh đệ của người cầm lệnh bài trước kia muốn vác đao đuổi theo, nhưng lại bị hắn ta ngăn lại:

"Còn đuổi cái gì nữa? Muốn đi chịu chết hay sao? Tu vi của người kia cao hơn chúng ta rất nhiều, đừng nói là chỉ có chúng ta đuổi theo, cho dù là tất cả mọi người ở đây cùng tiến lên, thì cũng không phải là đối thủ của hắn ta."

"Chết tiệt, tranh nhau cái lệnh bài nửa ngày, rốt cuộc lại chắp tay đưa cho người khác, ta thật sự không phục."

"Đúng vậy, Trương Dương, ba mươi sáu đại hán sao Bắc đầu chúng ta cứ để cho kẻ khác xâu xé như vậy sao?"

Người nọ cười khinh thường nói:

"Ngươi không nghe người kia nói gì hay sao? Người kia cũng không muốn nói đạo lý với chúng ta, mà sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đánh chúng ta đến phục thì thôi, chúng ta ngoại trừ bị đánh ra, còn có lựa chọn nào khác không? giải tán đi, chúng ta thua rồi."

"Nhưng.....Cũng không thể quên đi như vậy chứ?"

"Đúng vậy, quá không cam lòng rồi chứ? Chúng ta ngay cả thua bởi ai cũng không biết."

"Ta biết."

Người nọ cười, sau đó nhẹ nhàng nâng lên tay trái của chính mình, bên trên tay trái, là một chiếc lá cây nho nhỏ.

Cái lá cây này, rõ ràng là lấy được trong khu rừng này, nhưng mà, hình dạng của nó đã bị người khác cố ý thay đổi.

Phía trên chiếc lá cây nho nhỏ này, thế mà lại có vẽ một cái dấu hiệu kỳ quái.

"Đây là cái gì?"

Người bên ngoài kỳ quái hỏi.

"Thứ được vẽ ở phía trên, hình như là một cái mũ."

"Thật là mạnh mẽ, chỉ là một cái lá cây bằng ngón tay cái thôi, thế mà lại có thể điêu khắc lên phía trên một hình vẽ sống động đến như thế này, hơn nữa, lá cây này cũng rất mỏng, nhưng mà cũng không hề có chút đâm thủng nào, rõ ràng là phải dùng nội lực cao thâm mới có thể khắc lên được."

Một đám người sau khi nhìn thấy đồ án phía trên chiếc lá, không nhịn được kinh ngạc mà nói, rất rõ ràng, người bình thường thì không thể nào có dũng khí để có thể vẽ một bức tranh như thế này lên một chiếc lá cây được.

"Nhưng mà, hình đồ án chiếc mũ được vẽ lên chiếc lá cây này, đại diện cho cái gì được chứ?"

Người này kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn những huynh đệ ở cạnh mình, trong khoảng thời gian ngắn liền cảm thấy vô cùng hoang mang.

Mà ở một nơi khác bên trong kết giới năng lượng.

Cho dù việc tranh đấu ở phía Bắc đã kết thúc, nhưng những nơi khác cuộc chiến vẫn không ngừng lại, vì để tranh đoạt ba chiếc lệnh bài còn lại, bọn họ vẫn còn đang tiến hành chém giết một cách kịch liệt.

Trên một cây cao bên ngoài điện Kỳ Sơn, Hàn Tam Thiên mang theo đám người Tô Nghênh Hạ, rơi vào trên ngọn cây, nhìn chiến hỏa liên miên ở ba phía, nằm nửa người, đung đưa theo gió, ung dung tự tại.

Gió nhẹ thổi từ từ, rất mải thái, phong cảnh đẹp như tranh vẽ này rõ ràng là hình thành sự trái ngược mạnh mẽ với hình ảnh chém giết ở bên ngoài.

"Tuy rằng chúng ta đã kết thúc công việc từ sớm rồi, nhưng tình hình cũng không có lợi lắm, xem ra thế cục ở phía đông đã bắt đầu ổn định lại rồi, phía nam cũng đã thu hoạch cuối cùng, nhưng thật ra ở phía tây, lại khiến cho người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn." %3D

Một bên, Bách Hiểu Sinh vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, thay Hàn Tam Thiên quan sát tình hình ở những nơi khác.

"Bên kia có hắc khí vờn quanh, hay là Ma tộc tham gia?"

Lúc này Tô Nghênh Hạ cũng ở phía trên cây đại thụ, không có người nào khác nên cô cũng đã tháo mặt nạ xuống.

"Cho dù không phải là Ma tộc, thì đó cũng có thể là người có quan hệ với ma tộc, ta nghe giang hồ đồn rằng, gần đây vẫn có người phe chính đạo tu luyện ma công, rất có thể là có người bên phía chúng ta cấu kết với Ma tộc, Ma tộc sử dụng lớp vỏ của liên minh chính đạo để có cơ hội tham gia đại hội võ đạo, mà liên minh của chính đạo cũng sẽ lợi dụng Ma tộc để làm nắm đấm cho chính mình."

Bách Hiểu Sinh nói.

"Vậy đại hội luận võ lần này, chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn so với tưởng tượng của chúng ta."

Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế, không nhịn được mà nhíu mày lại.

"Đúng vậy, rất có thể lửa đã đốt đến lông mi rồi, nhưng mà tiếc rằng, bây giờ có một số người ngủ vẫn rất ngon kìa, dường như là hoàn toàn không để vào mắt."

Lúc này Bách Hiểu Sinh cũng có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên đã bắt đầu ngáy ở bên cạnh

Dường như là nhận thấy có người đang nói về mình, mặc dù Hàn Tam Thiên cũng chưa mở mắt, nhưng khóe miệng đã giơ lên nói:

"Gấp cái gì? Tôi cũng không quan tâm đến một nhóm bại tướng dưới tay làm gì cả."

"Cái này giống như là, ngươi hoàn toàn sẽ không chú ý đến con kiến đang làm gì sao?"

Nói xong, Hàn Tam Thiên hơi hơi ngồi dậy, nhìn về phía chân trời:

"Mặt trời lặn rồi!".

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment