Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1932

Cũng giống như bọn họ!

Vô số người vừa rồi vẫn còn hòa thuận vui vẻ, hô to muốn thiêu chết Hàn Tam Thiên, lúc này nụ cười cũng hoàn toàn đọng lại ở trên mặt, trợn mắt há hốc mồm nhìn trên lôi đài.

Liệt hỏa gia gia vừa rồi còn nhe răng cười lớn, bây giờ cũng nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên đang trong biển lửa, cả người cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bên trong ngọn lửa xanh, Hàn Tam Thiên vốn đã bị huyền hỏa vây quanh đến mức ý thức mơ hồ hấp hối, lúc này, đột nhiên quanh thân anh lại tràn ra một ánh sáng trắng.

Cỗ hào quang trực tiếp bao lấy anh, giống như là một con nhộng vậy, ở bên trong huyền hỏa, lại nhẹ nhàng bảo vệ anh.

"Đây là cái gì?"

"Cái này...Đây là cái gì vậy?"

Một đám người không người nào là không kinh ngạc, cỗ ánh sáng trắng kia là lần đầu bọn họ nhìn thấy, chưa từng xuất hiện qua, quan trọng hơn chính là, nó đang còn hơi hơi xoay tròn.

"Có chút thú vị."

Ở bên trong lầu cao, bóng đen vô cùng kinh ngạc, đột nhiên có chút hứng thú.

Liệt hỏa gia gia bây giờ mới hoàn hồn, lúc này, ông ta tăng mạnh hỏa lực trong tay lên:

"Vớ vẫn, ngươi cho là có quả trứng kia, thì có thể bảo vệ được ngươi sao? Ông đây có thể biến ngươi thành trứng nướng."

Vừa mới dứt lời, đột nhiên huyền hỏa được tăng lớn, điên cuồng nướng lấy "quả trứng trắng" kia.

Nhưng bất kể huyền hỏa có mạnh đến đâu, thì quả trứng trắng kia vẫn chậm rãi chuyển động như cũ!

Phảng phất nhưng không hề nhận phải ảnh hưởng gì vậy.

Mà Liệt hỏa gia gia cũng không hề thả lỏng chút nào, tiếp tục thúc dục sức mạnh, duy trì huyền hỏa.

Bên trong "quả trứng trắng."

Dường như Hàn Tam Thiên đã sắp chết cháy rồi, bây giờ cũng chật vật không chịu nổi, đầy người đều là những vết bỏng nghiêm trọng mà huyền hỏa đã để lại, quần áo cũng đã hóa thành tro tàn, chỉ còn sót lại chút đồ linh tinh ở trên người.

Mặc dù có kim thân và bất diệt huyền khải bảo hộ, nhưng nội tạng của Hàn Tam Thiên cũng đã bị tổn thương một cách nghiêm trọng.

Cửu thiên huyền hỏa hơn xa những ngọn lửa bình thường, uy lực đương nhiên cũng không thể xem nhẹ được.

Trên đỉnh quả trứng, có một tảng đá đang lơ lửng, nhẹ nhàng đung đưa năm đạo hào quang, chiếu sáng bên trong quả trứng, khiến cho nó có một chút cảm giác như tiên cảnh, so với liệt hỏa đang cháy hừng hực ở bên ngoài, thật đúng là vô cùng khác biệt.

Dưới năm đạo hào quang, lúc này cơ thể của Hàn Tam Thiên lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, lúc này làn da bị cháy bỏng, lại bắt đầu xuất hiện vết sẹo, mọc lên da non, mà bộ quần áo đã hóa thành tro tàn, lúc này cũng chậm rãi khôi phục thành bộ dáng như ban đầu.

"Trứng" xoay một vòng, tất cả mọi thứ của Hàn Tam Thiên, ở trong một vòng này đã chậm rãi khôi phục lại.

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên mở bừng mắt, nhìn thấy tình huống ở bốn phía, theo bản năng mà cảm thấy kinh hãi, nhưng rất nhanh, khi anh nhìn thấy tảng đá đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu kia, đột nhiên anh lại hiểu được tất cả.

Nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới tảng đá, anh muốn sờ nhưng lại không dám sờ:

"Là mày, đã cứu ta hay sao?"

"Ngũ hành thần thạch!"

Đúng vậy, tảng đá này cũng không phải là thứ gì khác, chính là tảng đá đã bay thẳng vào cái trán của anh trong Ngũ hành đại trận thạch bên trong Bát Hoang thiên thư.

Thậm chí Hàn Tam Thiên đã sắp quên đi sự tồn tại của nó, nhưng mà, cũng chính vào thời khắc trọng này, nó đã cứu chính anh một mạng. quan

"Ngu ngốc, ngu ngốc, quả đúng là rất ngu ngốc, một kẻ như thế này mà cũng xứng đáng làm chủ nhân của Bát Hoang thiên thư ta sao?"

Ngay khi Hàn Tam Thiên vừa mới dứt lời, lúc này, giọng nói quen thuộc kia lại truyền đến.

Gương mặt Hàn Tam Thiên lộ vẻ khó chịu:

"Chuyện này có liên quan gì đến tôi ngốc chứ, rõ ràng là do Cửu thiên huyền hỏa kia quá mạnh mẽ!"

"Ngươi thân có Ngũ hành thần thạch, sát thương của thuật ngũ hành đối với người ít nhất cũng đã giảm hơn phân nửa rồi, ngươi còn ở trong Cửu thiên huyền hỏa sao?"

Thiên thư không vừa lòng tức giận nói:

"Cho nên, ta nói ngươi ngu ngốc, ngươi không phải là ngốc thì là cái gì chứ?"

"Những lời này của anh là có ý gì hả? Hay là, Cửu thiên huyền hỏa không phải là lửa?"

Hàn Tam Thiên nhướng mày nói.

"Hừ, thiệt thòi cho tên kia khi đưa bùa Thiên nhãn cho ngươi, nếu như để cho hắn ta biết người đã dùng nó như thế nào, ta đoán có lẽ hắn sẽ tức giận đến mức nổ tung cả phần mộ tổ tiên mất. Ngay cả Cửu thiên huyền hỏa cũng nhìn không rõ, ta thật không biết sao người lại xứng đáng với tấm bùa Thiên nhãn mà hắn ta đã đưa cho!"

Bát Hoang thiên thư khinh thường lạnh giọng nói.

Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên càng nhíu mày chặt hơn, bởi vì từ những gì mà Bát Hoang thiên thư đã nói, dường như nó biết thứ gọi là bùa Thiên nhãn này, Bát Hoang thiên thư biết, thân phận thật sự của Chân Phù Tử, nó cũng biết.

Đi mòn gót giày không tìm thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, lăn qua lăn lại đến nửa ngày, thì ra người biết những thứ ngày, lại ở ngay bên cạnh mình.

"Anh có biết bùa Thiên nhãn hay không? Vậy anh có biết người kia là ai hay không?"

Hàn Tam Thiên vội vàng hỏi.

"Biết thì sao, mà không biết thì sao? Ta chỉ biết, nếu như ngươi không sử dụng bùa Thiên nhãn cho thật tốt, Hàn Tam Thiên, ngươi sẽ trở thành một con heo quay."

Bát Hoang thiên thư lạnh giọng cười nói.

Mặc dù Hàn Tam Thiên rất buồn bực vì những lời nói đó, nhưng dù sao anh cũng phải thừa nhận rằng, những lời mà Bát Hoang thiên thư nói quả đúng là rất có lý.

"Nó đã dùng hết năng lượng để cứu ngươi, cái lồng bảo vệ người nhiều lắm thì cũng có thể kiên trì được mười giây nữa thôi, mười giây sau, chính người phải suy nghĩ lại thật kỹ, nên sử dụng bùa Thiên nhãn như thế nào đi."

Vừa mới dứt lời, đột nhiên Bát Hoang thiên thư rơi vào ngủ say, rõ ràng là nó không dự định trao đổi gì thêm cho Hàn Tam Thiên nữa.

Hàn Tam Thiên sửng sốt, hay là, vừa rồi anh vẫn còn chưa sử dụng bùa Thiên nhãn đúng cách hay sao? Nhưng mà, rõ ràng là anh đã cảm thấy rằng chính mình đã học xong cách sử dụng nó rồi mà!

Bỗng nhiên, trong mắt Hàn Tam Thiên lóe ra một tia sáng ngời, cười ha ha, vỗ đùi nói:

"Mẹ nó, suýt chút nữa là mình đã quên nó mất rồi!".

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment