Ầm!!
Đột nhiên, có một thanh kiếm màu đỏ bất ngờ đánh úp đến, đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên!
"Phanh!"
Một tiếng nổ lớn, hai người Hàn Tam Thiên và Ngao Quân không khỏi bị một cỗ sức mạnh kỳ lạ rất lớn khiến họ văng ra, cả người Ngao Quân trực tiếp bị đầy lùi mấy bước, tuy rằng tình huống của Hàn Tam Thiên tốt hơn, chỉ lui hai bước, nhưng mà, cánh tay đang nắm lấy ngọc kiếm cũng hơi run run lên.
Bên trong cánh cửa, lúc này có một bóng đen đang đứng ở chỗ đó.
Bởi vì không có ánh sáng, nên không thể nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn, cũng không thể nhìn thấy rõ bóng dáng của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hắn.
Nhưng hình dáng này, cũng chỉ là một người, mặc một chiếc áo choàng, không hơn không kém.
Vừa mới đi đến, mùi máu tanh trong phòng kia càng ngày càng nồng nặc, thậm chí, còn phát ra mùi hôi thối, khiến cho người ta không nhịn được mà có cảm giác buồn nôn.
Hàn Tam Thiên cố gắng nhịn lại cảm giác này, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào bóng đen kia.
Một đòn tấn công vừa rồi, đến tận bây giờ Hàn Tam Thiên vẫn còn chưa đúng vẫn, bởi vì sức lực của đối phương thật sự là quá lớn, thế mà có thể lấy sức lực của bản thân, trực tiếp áp chế được cả mình và Ngao Quân, cùng lúc ấy cũng có thể khiến mình bị thương.
Từ lúc tiến vào trong điện, Hàn Tam Thiên chưa bao giờ gặp được cao thủ như thế này.
Đương nhiên là Ngao Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, trực giác nói cho hắn ta biết, bóng đen ở trước mặt này, hắn ta không quen, càng không thể nào là người của hải vực Vĩnh Sinh.
Nhưng một đòn vừa rồi, hắn ta thế mà lại bị nội thương, nếu như người kia là kẻ địch, rõ ràng là tình huống của Ngao Quân là rất đáng lo ngại.
"Ngươi là...."
Ngao Quân suy nghĩ một chút, gom góp dũng khí rồi hỏi.
"Thanh kiếm này, sao ngươi có được nó?"
Ở cửa, lúc này bóng đen đã hơi hơi mở miệng nói, ngay lập tức một giọng nữ vô cùng lạnh lẽo đã tràn ngập khắp căn phòng. Mặc dù điều kiện ánh sáng không tốt, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thể nhìn thấy ngũ quan của nàng ta, nhưng anh lại có thể cảm nhận được một cỗ ánh sáng vô cùng lạnh lẽo đang nhìn trực tiếp vào thanh ngọc kiếm trong tay anh.
Nàng ta hỏi thanh kiếm này để làm gì?
Hàn Tam Thiên không nhịn được mà cảm thấy nghi ngờ, thanh ngọc kiếm này, là bản thể của Xi Mộng, chính là vũ khí mà anh lấy được ở thế giới Hiên Viên, tại sao khi đến thế giới Bát Phương rồi, đột nhiên lại có người cảm thấy hứng thú với thanh ngọc kiếm này được chứ?
Ngoại trừ cái vong linh đã chết kia, còn ai có thể cảm thấy hứng thú với nàng ta được chứ?
Nhưng mà, chính mình đã từng gặp qua nàng ta, và người ở trước mặt anh, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hay là, đó là Xi Mộng?
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu Hàn Tam Thiên mà thôi, bởi vì lúc này Xi Mộng hẳn là còn đang ở thế giới Hiên Viên, cho dù có đến thế giới Bát Phương, thì một cái khí linh như nàng ta, sao có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy được!
"Cô là ai?"
Hàn Tam Thiên nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
"Ta, đang, hỏi, ngươi, sao, ngươi, có, được, nó!"
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng giọng điệu của nàng ta như là tức giận đến mức cặn chặt răng, rõ ràng, là nàng ta đang vô cùng tức giận, mà ngay khi vừa dứt lời, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên cảm nhận được có một cỗ sức mạnh rất lớn, thậm chí đây là một cỗ áp lực lớn đến mức từ trước đến nay anh chưa bao giờ gặp phải, đột nhiên hướng thẳng về phía anh.
Cho dù Hàn Tam Thiên đã vội vàng vận dụng tất cả sức mạnh của mình ra để ngăn cản, nhưng vẫn bị cỗ áp lực này ép đến mức hở hổn hển như cũ, cho dù anh đã ngăn cản, nhưng chân của anh vẫn không tự chủ mà lùi về phía sau!
"Người cầm thanh kiếm này đang ở đâu? Hắn ở chỗ nào? Nói cho ta biết!"
"Rống!!"
Gầm lên một tiếng giận giữ, trong nháy mắt Hàn Tam Thiên cảm thấy áp lực ở trước mắt đã tăng lên gấp mấy lần, lúc anh dùng gấp đôi sức mạnh để ngăn cản, anh chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, một ngụm máu tươi mạnh mẽ phun ra, giây tiếp theo, Hàn Tam Thiên bị đánh lui đến mấy mét. Trực tiếp ngã xuống đất.
Hàn Tam Thiên cau mày, thực lực của đối phương rõ ràng là rất cao, thậm chí có thể dùng từ biển thái để hình dung, thế cho nên ngay cả anh, cũng không thể không bị thương, nhưng mà, những vết thương này đối với anh mà nói, cũng không phải là chí mạng, lúc này, anh chậm rãi đứng lên, đi đến trước giường, che chở cho Tần Sương.
Lúc này Ngao Quân đang đứng sững sờ ngay tại chỗ, ngay cả thở lớn cũng không dám, thực lực khủng bố đến như thế này, may đó là hướng về phía Hàn Tam Thiên, nếu như hướng về phía hắn ta, chỉ sợ cái mạng này của hắn đã về trời rồi.
"Ta hỏi người lại một lần cuối cùng, nam nhân lấy đi thanh kiếm này, hắn đang ở chỗ nào?"
Lúc này giọng nữ kia lại lạnh lùng nói tiếp.
Hàn Tam Thiên không chút nghi ngờ rằng nếu bây giờ mình không trả lời, thì người phụ nữ này nhất định sẽ giết anh.
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng rõ ràng rằng, nàng ta càng như thế, thì mình lại càng không thể dễ dàng nói cho nàng ta biết được, nếu không, chính mình sẽ gặp nhiều phiền toái hơn.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười:
"Cô thật điên cuồng, nhưng tôi, cũng chưa bao giờ sợ!"
Vừa mới dứt lời, Hàn Tam Thiên chậm rãi giơ ngọc kiếm lên, đồng thời, toàn thân anh phát ra ánh sáng, rõ ràng là đã sẵn sàng chiến đấu.
Nàng ta muốn tìm chủ nhân của thanh kiếm, nhưng đó lại là chính mình, nhưng anh lại hoàn toàn không biết nàng ta, Hàn Tam Thiên không biết, mục đích của nàng ta là gì.
"Ngươi muốn chết!"
Gầm lên một tiếng, bóng đen ở cửa đột nhiên biến mất.
Giây tiếp theo, nàng ta đã xuất hiện ở trước mặt Hàn Tam Thiên, một chưởng đánh thẳng vào trước ngực Hàn Tam Thiên, mà lúc này Hàn Tam Thiên, cũng không hề né tránh, tung ra một quyền, trực tiếp đánh qua!
"ẦM!!"
"Phốc!"
Hai tiếng bóp nghẹn, trước ngực Hàn Tam Thiên, người phụ nữ kia đã trực tiếp đánh vào ngực của anh, mà lúc này Hàn Tam Thiên mới giật mình phát hiện ra, thứ kia của nàng ta làm gì phải là tay, rõ ràng là đen đen giống như là móng vuốt của một con chim vậy.
Mà một quyền của Hàn Tam Thiên, cũng trực tiếp đâm xuyên qua bụng của nàng ta, đánh ra một cái lỗ hồng thật là lớn.
Nhưng chỉ một lát sau, cái lỗ kia đột nhiên co rút lại, sau đó khỏi hẳn trong ánh mắt không thể tin được của Hàn Tam Thiên!.
- -----------------