“Trong điện Kỳ Sơn, vẫn luôn có đệ tử nói, có đôi khi sẽ thấy tổ sư khai sơn của điện Kỳ Sơn ta, nói có đôi khi gặp gặp một ông lão quét rác trong điện. Có điều, đây đều là lời đồn, ta cùng sư đệ từ khi bái sư đến nhận lấy y bát của sư tôn đã có mấy nghìn năm, nhưng chưa từng thấy lão nhân gia tổ sư gia xuất hiện. Huống hồ, điện Kỳ Sơn từ khi thế giới Bát Phương khai thiên đã tồn tại, gần mấy chục tỷ vạn năm lâu, tổ sư gia lão nhân gia sợ là đã sớm vũ hóa, sao có khả năng tồn tại được?” Cổ Nguyệt nhẹ giọng cười nói.
Lời này vừa xuống, cả Lục Như Tâm và Ngao Thiên đều là nhướng mày.
Cho dù là Chân Thần, cũng không có khả năng sống thời gian lâu như vậy. Cho nên, đây quả thật là có thể là lời đồn.
Nhưng nếu như không phải, vậy ông lão kia là ai chứ?!
Ngao Thiên tự nhiên tin tưởng Ngao Quân, Lục Như Tâm cũng tin tưởng vững chắc, Xi Mộng không có tư cách và năng lực ở trước mặt mình nói dối. Còn thêm hai nhà đều đến hỏi, từ khía cạnh khác nhìn, việc này còn một người khác.
“Như vậy đi, lão phu sai người điều tra điện Kỳ Sơn, có thể có người giả mạo người điện Kỳ Sơn." Cổ Nguyệt nói khế.
Lục Như Tâm gật đầu, nhìn lướt qua đám Ngao Thiên, quay người rời đi.
Ngao Thiên cũng Lục Như Tâm, lại nhìn Ngao Quân: "Quay về sẽ thu thập ngươi."
Chờ đám người rời đi, lúc này Cổ Nhật đến bên cạnh Cổ Nguyệt, lông mày nhíu lại nói: “Sư huynh, có phải lời đồn của các đệ tử là thật?"
Cổ Nguyệt thở dài một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào.
Ông ta là không tin, thế nhưng thân là người đứng đầu điện Kỳ Sơn, ông ta lại biết rõ, lời đồn về tổ sư gia hiện thân, sớm đã không phải lần một lần hai.
Cơ hồ cứ ba năm, sẽ có đệ tử phát hiện bóng dáng của ông ấy. Dù ông ta chưa bao giờ thấy qua, nhưng là nghe được rất nhiều, có đôi khi tự nhiên không khỏi nghi ngờ.
Bây giờ, hai bên Ngao Lục lại đồng thời vì ông ấy mà đến, điều này không khỏi làm cho ông ta càng thêm hoài nghi, việc này có khả năng thật sự không đơn giản là lời đồn.
"Sư huynh, kỳ thật, ghi chép của điện Kỳ Sơn vốn là có vấn đề. Phái ta cho đến giờ, sau khi các đời chưởng môn qua đời, tăng thêm danh hào, cũng sẽ chọn trong lăng Kỳ Sơn. Nhưng trong sổ ghi chép về tổ sư, lại không hề chưa nói. Có thể nào, tổ sư gia hoàn toàn không chết, mã vẫn luôn sống sốt?" Cổ Nhật tiếp tục truy hỏi.
“Nhưng nếu tổ sư gia không chết, cần gì phải ẩn cư không gặp người chứ?” Cổ Nguyệt lắc đầu.
“Có thể là tổ sư gia sợ bị kẻ thù truy sát?" Cố Nhật nói.
"Sư đệ, đệ có biết điện Kỳ Sơn hình thành thế nào không?" Cổ Nguyệt cười khổ nói.
Thấy Cổ Nhật không hiểu, Cổ Nguyệt cười nói, “Sau khi thế giới Bát Phương khai thiên, vốn có năm vị thăng lên hang thần, trong đó một người gọi Ác, vốn là người mạnh nhất trong năm người họ. Nhưng truyền thuyết nói rằng, người kia, người như tên, cho nên, chuyện mà hắn làm, bị người đời phỉ nhổ, cuối cùng rơi vào ma đạo, trở thành người sáng lập ra ma tộc của thế giới Bát Phương. Bốn vị sau đó, tổ sư gia điện Kỳ Sơn có tu vi cao nhất, ba người kia dưới sự dẫn dắt của tổ sư gia, trải qua vạn năm khổ chiến, rốt cục phong ấn được Các. Từ đó, thế giới Bát Phương mới được hòa bình. Có điều sau đó tổ sư gia cũng bị thương nặng, vì hòa bình của thế giới Bát Phương, tổ sư của điện Kỳ Sơn quyết định, để ba người còn lại chưởng quản thế giới Bát Phương, mà mình, thì ở Kỳ Sơn dưỡng lão, sáng lập ra điện Kỳ Sơn."
"Tam đại Chân Thần cũng có cảm ơn ân của tổ sư gia, thế là lập quy củ, coi như thật sự thời điểm thần giao thế, hay là triều bái, cũng chỉ có được sự đồng ý của điện Kỳ Sơn, mới danh chính ngôn thuận được tam đại Chân Thần công nhận. Không chỉ là quá khứ. Nhoáng một cái thời gian cực nhanh, nhưng truyền này vẫn luôn được bảo vệ. Dựa theo tình hình năm đó, tổ sư gia chính là người mạnh nhất trong bốn người, thì sợ gì người khác trả thù nữa?" Cổ Nguyệt nói xong, cười khổ.
Mà lúc này noi nào đó.....
Ánh mắt Hàn Tam Thiên tập trung, trên trán mồ hôi đầm đìa, Tần Sương đứng ở một canh, thỉnh thoảng lau mồ hôi cho anh.
"Uỳnh!"
Vào lúc trên mặt Hàn Tam Thiên lộ ra biểu tình cực kỳ gian nan, cắn chặt răng, tay giơ lên.
Tay trái cầm lấy kiếm Ngọc, tay phải cầm Thần kiếm trấn Yêu, giống như sử dụng đũa, tốn công sức ép hai thanh mũi kiếm với nhau. Mà lúc song kiếm lại gần, một con kiếm rất nhỏ cũng bị Hàn Tam Thiên kẹp lấy.
“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên. Khi anh vung hai kiếm lên trời, cả người như phát điên.
Ông lão ngồi ở dưới mái hiên phía xa, thấy thế cười một tiếng, thoải mái uống trà.
"A!" Hàn Tam Thiên lại hô to, cơ bắp hai tay lúc này đã hoàn toàn ở trạng thái rã rời, không tự chủ được vì thế mà co rút, run rây.
So sánh ra, càng khiến Hàn Tam Thiên nổi nóng chính là loại này dùng kiếm lớn kẹp kiến ở giữa. Thật sự tra tấn khiến người ta phát điên, thật sự khiến người ta dễ nổi giận, còn phải đảm bảo con kiến còn sống, sau đó phải gắp nó đến cái bát ở sau lung.
Loại thao tác này, dường như khiến Hàn Tam Thiên sụp đổ.
Kẹp chết, không tính..." Vào lúc này, lời ông lão nói càng khiến anh hỏng mất.
- -----------------