Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1976

"ĐM, đồ khốn, con mẹ nó ngươi muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến ta."

Bên trong đỉnh Song long, Tiểu nhân sâm không nhịn được mà chửi ầm lên.

Mà dường như vào đúng lúc này, linh miêu giữ xác đã hơi hơi hạ thấp cơ thể của mình, giây tiếp theo, mở ra chiếc miệng lớn đỏ như máu, móng vuốt sắc bén, trực tiếp đánh tới.

"Ta dựa vào, nhanh dùng cuốn sách kia của ngươi đi, chạy nhanh."

Bị Tiểu nhân sâm gọi lớn một tiếng, ngay lập tức Hàn Tam Thiên tỉnh táo lại, sau đó, trong lòng anh thầm nhớ đến Bát Hoang thiên thư, giây tiếp theo, hai người trực tiếp biến mất tại chỗ, chỉ để lại một cuốn sách đang từ từ rơi xuống.

"Chết tiệt!"

Trong Bát Hoang thiên thư, Hàn Tam Thiên cuộn tròn lăn trên mặt đất, trên trán thế mà lại đổ đầy mồ hôi, may mà chạy kịp lúc, nếu không, anh thật sự sẽ trở thành món ăn cho con mèo lớn ấy.

Truyền thuyết của thế giới Bát Phương quả đúng không phải là giả, lúc con mèo lớn ấy đánh về phía anh, Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt cơ thể của mình giống như bị mấy vạn tòa núi lớn trực tiếp đặt lên người, đừng nói đến di chuyển cơ thể của mình, ngay cả thở thôi cũng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Cái này giống như là ngực của ngươi bị mấy vạn tấn đè lên, lồng ngực hoàn toàn không có không gian để co dãn.

Càng khủng bố hơn chính là khí tức của linh miêu giữ xác, Hàn Tam Thiên thật sự tin tưởng rằng, cho dù là chân thần có đến đây, ở trong hoàn cảnh như thế này, cũng không thể nào có khả năng còn sống để đi ra ngoài.

Bảo sao Tiểu nhân sâm này nhất định phải trộm thiên thư của mình để đi vào Thần mộ.

"Con mẹ nó suýt chút nữa ngươi đã hại chết ông đây rồi, ngu ngốc, ngu ngốc, quả đúng là rất ngu ngốc, sao ta có thể bị loại rác rưởi như ngươi bắt được chứ, nhanh thả ông đây ra, ông đây phải đại chiến ba trăm hiệp với ngươi! A!!!!"

Bên trong cự đỉnh, sau khi Tiểu nhân sâm trải qua kiếp nạn sinh tử, lúc này lại tức giận không chịu được.

Hàn Tam Thiên mệt đến mức thở hồng hộc, xoay người một cái nằm trên mặt đất, nhìn mây trắng trong không trung, thở ra một hơi thật dài, ở nơi không có cỗ áp lực kia áp chế, đột nhiên anh cảm nhận được rằng thế gian tươi đẹp đến như thế nào.

"Đừng nói nhảm nữa, nếu như không dựa vào tôi, cậu đã chết ở chỗ kia rồi."

Hàn Tam Thiên nói lại một câu.

"Ta dựa vào, ý của ngươi là ta còn phải cảm ơn ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi, ta chửi ngươi còn không kịp đây này, bảo ngươi không nên đến gần, ngươi liền đến gần, bây giờ thì tốt rồi, linh miêu giữ xác đã tỉnh lại, còn muốn làm ăn cái rắm gì nữa."

Tiểu nhân sâm tức giận nói.

"Ai bảo cậu không nói rõ trước chứ? Dưới loại tình huống ấy, tôi đã bước chân ra rồi, còn có thể thu lại được hay sao?"

Hàn Tam Thiên nói xong, đột nhiên nhớ đến cái gì, nhướng mày nói:

"Nhóc con, tại sao cậu lại biết rõ về tình huống bên trong Thần mộ như vậy hả?"

Tiểu nhân sâm vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, sau khi nghe thấy câu hỏi của Hàn Tam Thiên, đột nhiên lại im lặng không nói gì.

"Nếu như cậu không chịu nói, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nơi này ngay lập tức, để cho con mèo kia ăn cậu, nó ăn cậu no rồi, thì sẽ không có hứng thú gì với tôi nữa."

Hàn Tam Thiên uy hiếp nói.

"Ta dựa vào, người quả đúng là đồ không biết xấu hổ."

Tiểu nhân sâm không nói gì mà rống lên một tiếng, một lát sau, nó thở dài nói:

"Bởi vì bản thể của ta ở bên trong Thần mộ."

"Cậu ở bên trong Thần mộ?"

Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy."

Tiểu nhân sâm buồn bực gật đầu.

"Nếu như cậu ở bên trong Thần mộ, vậy chắc là cậu biết đi ra ngoài như thế nào chứ?"

Hàn Tam Thiên cũng không có hứng thú gì với di chí của chân thần, anh chỉ là muốn tạm thời trốn khỏi mũi nhọn của Lục Nhược Tâm mà thôi, nếu đã trốn thoát, thì nên nghĩ cách đi ra ngoài.

"Biết, chính là bên trên cái hang động này, nhưng mà, ngươi cũng thấy đấy, sụp xuống rồi, không ra được nữa. Bây giờ, cách duy nhất để có thể đi ra ngoài chính là phá hỏng Thần mộ, giải trừ cấm chế, sau đó hai chúng ta đi ra bằng lối khác."

"Một lối đi khác ư?"

"Ở phía dưới suối vàng, đó chính là lối đi khác. Tốt nhất là người nên cầu nguyện vận may của mình tốt hơn một chút, lúc linh miêu giữ xác nhàm chán, nó sẽ lấy cuốn sách rách nát kia của ngươi làm đồ chơi và kéo đến gần nó, sau đó khi chúng ta quay lại, động tác của người phải nhanh một chút, hãy cướp đi trái tim của chân thần bên trong suối vàng, như vậy. Người có thể làm cho nó biển mất, sau đó ngươi cũng có thể rời đi."

Tiểu nhân sâm nói.

Chết tiệt, còn có loại khả năng này sao?

"Ừ, ngươi không cần lo lắng, khả năng dường như là bằng không, dù sao, nó là linh miêu giữ xác, cũng không phải là mèo con người nuôi làm sủng vật."

Tiểu nhân sâm đảo mắt xem thường một cái rồi nói.

"Vậy kế hoạch ban đầu của cậu là gì?"

Hàn Tam Thiên nói, nếu như nó muốn trộm thiên thư của mình, nhất định là nó có biện pháp chứ?

"Kế hoạch ban đầu của ta là trộm thiên thư của ngươi, vừa trốn vừa ra, nếu như tình huống không ổn thì ta sẽ đi vào, tình huống tốt thì ta sẽ lặng lẽ đi về phía trước, lỡ như gặp may mắn, chỉ cần mấy tháng thôi, có lẽ ta sẽ di chuyển được mấy bước đấy!"

Tiểu nhân sâm nói.

"Cậu không phải là muốn chết sao.

Hàn Tam Thiên không biết nói gì, anh cũng không có thời gian mấy tháng, thậm chí là lâu hơn để lãng phí trong này, hơn nữa, liền ngay cả nó cũng luôn nói là lỡ như, cái gì gọi là lỡ chứ?

Lỡ như lúc chính mình đi ra bên ngoài, con mèo kia vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh thiên thư, đừng nói là mấy tháng, thậm chí là mấy chục năm cũng không chắc là có thể đi được mấy bước.

"Này, người đang làm gì vậy?"

Nhưng vào đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đứng lên, đi về phía túp lều tranh ở phía xa, Tiểu nhân sâm bên trong Song long đỉnh vô cùng khó hiểu nhìn về phía Hàn Tam Thiên hỏi.

"Đang làm gì ư? Ngủ chứ gì nữa."

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment