Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2281

Dưới ánh sáng màu đỏ, cơ thể của Hàn Tam Thiên bị hút đi lên như bình thường.

"Đây là?" Lục Vô Thần cau mày nói.

Giữa ánh sáng màu đỏ, cơ thể Hàn Tam Thiên hiện lên một tia sáng màu đỏ vô cùng kỳ lạ, làn da vốn như ngọc trước đây lúc này đã hoàn toàn trở thành một màu đỏ như máu, nguyên một hắc sắc ma khí màu đỏ vây quanh cơ thể, dường như cùng lúc thoát ra hơi thở bên ngoài.

Một luồng khí ma quỷ vô cùng mạnh mẽ đang điên cuồng tàn sát một cách bừa bãi ở xung quanh.

Nhìn xung quanh người Hàn Tam Thiên, dường như có một vong hồn của một con rồng ma đang nhẹ nhàng vây quanh cơ thể anh mà bay lên, tựa như thấy được núi sống bị rút hết máu còn thế giới thì đầm đìa máu tươi.

"Ông nội, ánh mắt của anh ta..."

Lúc này Lục Nhã Tâm ngơ ngác nhìn vào hai mắt của Hàn Tam Thiên.

Đôi mắt kia mở rất to, tựa như đang nhìn vào không trung, thế nhưng trong ánh mắt lại có màu đỏ nhữ máu, từ giữa hiện ra một màu đỏ mờ mờ ảo ảo vô cùng kỳ dị.

"Anh ta bị ma huyết phản phệ, tẩu hỏa nhập ma!" Lục Vô Thần lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, Lục Vô Thần xoay người một cái, nhảy vào ánh sáng màu đỏ xung quanh, trong tay chuyển động một cái trực tiếp nhắm vào người Hàn Tam Thiên, xuyên thẳng qua ánh sáng màu đỏ đánh tới.

"Vù vù!" Một chưởng kim quang xuyên qua luồng ánh sáng đỏ đó, mờ mờ ảo ảo chiếu rọi vào trong cơ thể Hàn Tam Thiên.

Nhìn thấy Lục Vô Thần xuất chiêu, Lục Nhã Hiền cùng Lục Nhã Tâm cùng lúc gật đầu.

Hai người bọn họ chia làm hai hướng tiến vào bên trong luồng ánh sáng đỏ đó, sau đó cũng trực tiếp chuyển động năng lượng trong tay một trước một sau nhắm thẳng vào người Hàn Tam Thiên.

"Vù vù!" Lại là hai chưởng kim quang xuyên qua ánh sáng đỏ, đánh thắng vào cơ thể Hàn Tam Thiên.

Không biết có phải là bọn họ không động được vào hay không, thế nhưng trong phút chốc Lục Nhã Hiện cùng Lục Nhã Tâm chỉ cảm nhận rằng năng lượng của bản thân tiếp xúc vào Hàn Tam Thiên dường như là bị năng lượng bảo vệ của Phật môn chặn ở phía trên.

Rất nhanh chóng năng lượng mạnh mẽ trở nên trống rỗng, nhưng lại đột nhiên bị hút lại.

Cơ thể Hàn Tam Thiên lúc này giống như một cái xoáy nước khổng lồ, ở phía sau dốc sức hút lấy năng lượng của bọn họ, cùng với đó dường như còn có từng đợt lực lượng vô cùng mạnh mẽ, quái lạ xuyên qua trụ năng lượng của bọn đến cắn nuốt.

"Tại sao có thể như vậy được cơ chứ?" Lục Nhã Hiện cau mày, không khỏi kinh hãi, đồng thời hắn ta cũng nhanh chóng tăng thêm sức lực, đề phòng việc bị nuốt chửng.  Chỉ có điều càng tăng thêm sức mạnh thì đúng là cảm giác bị cắn nuốt đã giảm đi rất nhiều thế nhưng cảm giác bị hút vẫn không ngừng tăng lên, điều này làm cho hai người họ sắc mặt đều trở nên tái nhợt, khí lực suy yếu, năng lượng trong cơ thể không ngừng bị tiểu hao.

Nhìn thấy tình huống lúc này của tiểu chủ, Lục Vĩnh Sinh hét lớn, kêu gọi không ít cao thủ ở đỉnh Lam Sơn sau đó nhanh chóng bay đến bên cạnh Lục Nhã Hiền và Lục Nhã Tâm, đồng thời mỗi người đều tự phát ra năng lượng tiến hành trợ giúp.

Vù vù vù l Trong phút chốc, năng lượng của mấy trăm người bọn họ tất cả đều bị đánh bay.

Thế nhưng cơ thể màu đỏ của Hàn Tam Thiên dưới sự trợ giúp của một trăm đạo quang cuối cùng máu đen cũng đã thay đổi, dần dần xuất hiện ra ánh sáng màu vàng nhạt "Được rồi sao?" Lục Vĩnh Sinh lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, đồng thời khích lệ mọi người: "Mọi người mau tăng thêm sức lực."

"Được!" Mọi người cùng nhau lên tiếng, tất cả đều gia tăng thêm năng lượng của mình, chính là việc ở trước mặt thần lão thể hiện bản thân.

Đó cũng là một kiểu bộc phát, không ai dám lơ là, tất cả đều dốc hết sức mình.

Vù! Trong ánh sáng đỏ, cơ thể Hàn Tam Thiên giống như một quả trứng nhỏ phát sáng.

Ở dưới màu máu ngập tràn, quả nhiên là không giống với người thường.

"Có vẻ như là...Đã ổn định rồi!" Ở giữa bầu trời của bát hoang, có một âm thanh chậm rãi vang lên.

"Ôn định sao?" Một giọng nói cười nhẹ nhàng vang lên, ngoài lão già quét rác ra thì người có năng lực đó là ai? "Với đặc tính của máu rồng ma, làm sao có thể ổn định, bình thường lại được cơ chứ?" "Vậy ý của ngươi là việc anh ta biến thành ma đã định rồi sao?" "Đúng là như vậy!" "Vậy chẳng lẽ chúng ta không thể giúp được gì mà chỉ có thể đứng đó, trợ mắt ra nhìn Hàn Tam Thiên tiến vào ma đạo thôi sao?" "Ngươi đó, không biết là đã sống được bao nhiêu kiếp rồi, như thể nào lại giống như đám người trẻ tuổi kia vậy, lại dùng mắt thường để đánh giá về một con người như thế? Hôm nay ở dưới thì là người trần mắt thịt, ngày mai lên trời thì cũng như vậy thôi, cho nên cái gì là thần linh, cái gì là ma? Đó chẳng qua chỉ là ranh giới lợi ích của lòng người mà thôi! Thần và ma, sự tàn ác và xấu xạ không phải là bản chất, mà nó nằm ở nội tâm của ngươi, tà hay chính cũng chỉ là do con người phân chia theo lợi ích của bản thân mình mà thôi."

Lão quét rác nhẹ giọng cười nói.

Bầu trời bát hoang trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu nói: "Xin được thỉnh giáo!" "Chỉ cần tâm lương thiện thì ma cũng là thần, thế những tâm tồn tại ác niệm thì thần cũng là quỷ mà thôi!" "Thật sự hy vọng tên tiểu tử này có thể kiên trì chịu đựng.

Nếu như sau này Hàn Tam Thiên có thể sử dụng được năng lượng của máu ma long thì sau này khi anh ta luyện bốn hồn trận Bắc Minh sẽ đạt được đến một trình độ cao, thậm chí có thể nói rằng chưa từng có người nào đạ tới được, ngay cả tên đó cũng chưa từng đạt đến."

Lão quét rác cười nói.

"Những lời này của ông có nghĩa là gì chứ?" Bát hoang thiên thư liền sửng sốt, sau đó có một chút phiền muộn về Hàn Tam Thiên nói: "Tên kia cũng chưa từng đạt đến sao? Ý của ông là..."

"Đúng là như vậy, chỉ có điều là tên kia đã gây ra sức ép đối với đời sau, chậm rãi tìm kiếm ra một ý tưởng thực sự lạ lùng."

Lão quét rác thẳng thắn nói.

"Vậy chẳng phải nó chỉ là một ý tưởng nằm trên lý thuyết thôi hay sao? Chưa từng có ai thử nghiệm nó ư? Nếu như lỡ chẳng may xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?" "Ở trái đất có một câu nói rất đúng như vậy nếu như trời đã giáng số kiếp cho con người thì thì nhất định phải khổ luyện tâm trí, sau đó là hao tổn gân cốt, nếu như anh ta không có một thân thể trái với ý trời thì tại sao lại phải làm trái ý trời cơ chứ?" "Nói như vậy cũng đúng."

"Tới đây."

Tiếng nói vừa dứt.  Lúc này ở bên trong cơ thể Hàn Tam Thiên, màu máu tươi ban đầu đã bị một lượng máu đỏ tía bao vây lấy, ngay sau đó chúng như nước biển rộng lớn, sôi trào lên, rồi lại không ngừng tấn công lẫn nhau, sau đó lại hòa hợp với nhau.

Cuối cùng, hai dòng máu không thể chịu được áp lực do cuộc đấu tranh giữa chúng sinh ra nên máu phun ra từ huyết quản của Hàn Tam Thiên, trực tiếp đánh thẳng vào toàn thân.

Uỳnh!!! Máu chảy toàn thân, cả người Hàn Tam Thiền toàn là máu đen cùng với hơi thở ma quỷ lại một lần nữa bốc cháy, lần này làm cho ánh sáng vàng trong người anh ta giống như ảnh bình minh rực rõ bị ánh sáng mặt trời quét đi, hoàn toàn biến mất.

Ùynh!!! Bên ngoài hàng trăm tên cao thủ, cùng với Lục Nhã Tâm và Lục Nhã Hiền chỉ cảm thấy có một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đột nhiên nổ tung, công kích trụ năng lượng của bọn họ, sau đó ngay lập tức một đám trực tiếp bị đánh bay ra xa, sau đó rơi xuống từ bốn phương tám hướng.

Trông vô cùng thảm hại.

Tất cả bọn họ ai đấy đều miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

"Chuyện này..."

Lục Nhã Tâm có nén vị tanh ngọt trong cổ họng, không thể tin nổi nhìn về phía ánh sáng màu đỏ bên trong Hàn Tam Thiên.

Trên đỉnh Lam Sơn này là một trăm tên cao thủ bên nhà ngoại của bản thân cùng với Lục Nhã Hiên không dám nói là tinh nhuệ nhất thế nhưng cũng là một lực lượng không hê nhỏ.

Vậy mà bây giờ khi đối mặt với Hàn Tam Thiên cũng bỗng nhiên trở nên nhỏ bé, như thế chẳng phải là một cú đả kích hay sao? "Ông nội" Lúc này Lục Nhã Hiên mới chú ý tới Lục Vô Thân là người duy nhất vẫn còn đang cô gắng duy trì ở giữa không trung: Dưới sức mạnh của vụ nổ, cũng chỉ còn lại ông ta, chỉ có điều thân hình không khỏi run lên nhưng chưa chịu ảnh hưởng gì.

Sức mạnh thần thực sự không giông với người thường.

Chỉ là mọi người đang Ở khoảng cách quá xa nên vân chưa chú ý đến, mặc dù dáng vè của Lục Vô Thần lúc này trông có vẻ rất ung dung bình thản như thật chất lông mày đã hơi co lại, trên trán cũng CÓ một chút mồ hôi, chậm rãi chảy xuống.

“Hàn Tam Thiên rết cuộc ngươi muốn như thế nào đây?" Lục Vô Thần thì thào nói.



- -----------------
Bình Luận (0)
Comment