"Bà mẹ nó!"
Ngao Thế sợ ngây người, nghẹn cả buổi và cuối cùng giống những người phàm tục kia, phun ra một cẫu mắng chửi chuẩn mực quốc gia. Đôi khi, mặc dù là thần nhưng đôi lúc sẽ không có gì khác với người bình thường.
“Con mẹ nó, vậy cũng được nữa ha!?"
Anh tin rằng trận này ngoại trừ Lục Võ Thần ra thì không có người nào có thể bị chấn động hơn anh ta. Thân là Chân Thần cùng thế hệ, đồng vị với Lục Vô Thần, đối với bản lĩnh của Lục Vô Thần, Ngao Thế quả thực không muốn biết quá rõ ràng.
Sơn Hà Xã Tắc đồ của Lục Vô Thần, có thể nói là hoàn mỹ đến không chỗ chế, đừng nói là anh, dẫu cho Phù Duẫn còn sống thì cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ béo bở gì khi ở trước mặt Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Loại Tiên Thiên Chí Bảo này cực kỳ huyền diệu, muốn phá cục khó như lên trời.
Thế nhưng...
Thế nhưng là cái tên Hàn Tam Thiên này không chỉ có phá cục, mà hơn nữa còn sử dụng phương pháp đơn giản tới thế, thô bạo tới thế!
"Hàn Tam Thiên, rốt cuộc cậu có lại lịch ra sao!?" Ngao Thế thì thầm nhìn qua Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, trong nội tâm giật mình.
Lục Vô Thần cũng nhìn Hàn Tam Thiên trước mắt, trên mặt tuy rằng ra vẻ trấn định, nhưng hiển nhiên nội tâm của anh ta đã rén.
Dù cho đối mặt với Ngao Thế thì Lục Vô Thần cũng chưa bao giờ có bất kỳ, bất cứ sự sợ hãi nào.
Anh ta bất giác nuốt từng ngụm nước bọt, cả người không khỏi nhớ tới cuộc đàm thoại với Phù Duẫn.
"Cho dù tôi chết thì tôi cũng sẽ không để cho hai người an hưởng vãn sinh!"
Lúc trước, anh cũng chỉ cảm thấy đó là lời nói bởi vì Phù Duẫn phẫn nộ mà thốt ra những lời ngốc nghếch, tàn nhẫn trước khi chết mà thôi, chưa bao giờ để trong lòng lòng, vì dù sao, Phù Duẫn đã chết, anh ta cảm thấy sẽ không còn cái gì uy hiếp được mình nữa.
Nhưng ngày hôm nay khi chống lại Hàn Tam Thiên, anh ta đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Phù Duẫn, rồi lại như là âm hồn bất tán, vẫn luôn quấn quanh anh ta.
Anh ta muốn rút lui, thế nhưng là, cục diện trước mắt không có khả nặng để làm vậy, nhất là trên mặt đất vang lên từng tiếng Ma Thần vạn tuế để trợ uy đã càng thêm không ngừng gõ vào tôn nghiêm của anh ta.
Anh ta tuyệt đối không thể rút lui, anh ta không thể để mất thể diện được!
Kinh ngạc nhìn qua Hàn Tam Thiên, Lục Võ Thần đột nhiên phát hiện màu sắc búa Bàn Cổ trong tay Hàn Tam Thiên không còn đồng nhất nữa, hình dạng cũng bất đồng rồi, lúc trước búa lớn màu vàng chảy lóng lánh, nhưng bây giờ búa Bàn Cổ lại như là hàng thật chất lượng cao, nhưng thế mà là cái hố
"Mặc dù cậu phá Sơn Hà Xã Tắc đồ của tôi, vậy thì như thế nào, cậu cho rằng cấu đã thắng rồi sao? Hãy xem cây búa của cậu đi." Lục Vô Thần bắt lấy cơ hội này, lạnh giọng nhắc nhở.
Hàn Tam Thiên khinh thường cười, không đáp, búa dài trong tay nhắm ngay Lục Vô Thần.
"Hàn Tam Thiên, đừng có cậy mạnh nữa. Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, tôi nói rồi, tôi rất thích cậu, mặc dù cậu nhập ma thì tôi cũng sẽ không giết cậu." Lục Vô Thần khẽ quát.
Lúc này Hàn Tam Thiên mới hơi nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, tôi cũng không muốn giết cậu. Nhưng mà, chuyện cháu gái của ông làm, tôi chỉ có thể tìm ông đòi bồi thường trước, ông đã cứu tôi, cái này ừ.. đợi sau khi ông chết, tôi sẽ đồng ý với ông là tương lai nhất định sẽ trả lại hậu duệ cho nhà họ Lục của ông."
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên đột nhiên xông tới.
Cầm búa lớn trong tay, khai triển thế công!
Lục Vô Thần phẫn nộ, hét lên một tiếng: "Muốn giết tôi? Hàn Tam Thiên, cậu tưởng cậu là cái thá gì?"
Chẳng qua là sau khi phẫn nộ xong một tiếng, Lục Vô Thần đang muốn đón đánh Hàn Tam Thiên thì đột nhiên cảm nhận được dưới búa lớn của Hàn Tam Thiên có một luồng khí tức vừa bá đạo vừa đặc biệt.
Chỉ là chỉ trong nháy mắt ngây người này thì Hàn Tam Thiên đã xông lên, thân hóa tám đạo, tám đạo bùa lớn, dẫn trời mà chém!
Ầm!
Theo đó còn có tám đạo thần uy cực lớn, hạ xuống theo búa.
Ầm!
Theo sau một tiếng hô to của Lục Vô Thần là thần mang đột nhiên từ trong thân thể nổ tung, một cái kim ảnh thật lớn từ giữa thân thể nhảy lên, kim ảnh như là Kim Thân Thần Tướng, cầm kiếm to trong tay, tám đạo búa to trên đỉnh rền vang.
"Huyền Hoàng Thần Kiếm!"
Theo Kim Thân Cụ Thần vừa xuất hiện, người có mắt nhọn đột nhiên phát hiện kiếm vàng trong tay thần Kim Thân không giống người thường.
Kiếm dài ba thước, thân kiếm hiện lên màu vàng, toàn thân kiểm sáng, màu vàng đen không ngừng vờn quanh thân kiếm!
"Cái gì? Thần Kiếm Huyền Hoàng, đây không phải là kiếm Chí Bảo trong truyền thuyết sao?"
Thần Kiếm Huyền Hoàng, chính là dẫn khí Huyền Hoàng phối lấy xương sống trên lưng thần mà rèn thành, cái uy của nó có thể trảm
nghìn vật, thân kiếm có thể kháng cự tất cả công kích, là thánh bảo công thủ rất mạnh!
"Huyền Hoàng Thần Kiếm vừa ra, | tất cả công kích đều hóa bọt nước, không ngờ, không ngờ, Lục Vô Thần vẫn còn có thần binh lợi khí bực này!"
| "i, búa Bàn Cổ của Hàn Tam Thiên
đã không còn ánh sáng vàng, trên | búa càng thêm gỗ ghế, hôm nay chống lại Thần Kiếm Huyền Hoàng này, nào có phần thắng nào!"
Lúc này, có người không khỏi vì | Hàn Tam Thiên đang ở trên không trung đổ mồ hôi lạnh!
Nhưng hôm nay Hàn Tam Thiên giết
đến hứng chí, đâu thèm quan tâm | Thần Kiếm Huyền Hoàng gì đó chứ, khí thế búa không chút yếu nào!
Ầm!
Tám đạo búa lớn, ngay khi đang tiếp cận liền hợp tác làm một, một | búa đánh xuống.
Thân búa và thân kiếm lập tức phát | ra ánh sáng vàng cực lớn.
“Hàn Tam Thiên, bùa Bàn Cổ của | cậu đã bị hỏng, ở trước mặt tôi, cậu
còn thể hiện cái gì chứ?" Lục Vô Thần cười dữ tợn.
"Búa Bàn Cổ đã bị phá hỏng? Lục Vô Thần, kiến thức của ông quá nông cạn." khóe miệng Hàn Tam Thiên nhếch lên.
Bich!
Ánh sáng vàng ầm ầm nổ tung, ranh giới nửa bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái ánh sáng lung linh vang dội lớn vô cùng, không ngừng khuếch tán dần ra
| Đột nhiên...
Từ khi ánh sáng lung linh bắt đầu tản ra đến khi tản ra hết thì vốn dĩ
Lục Vô Thần còn đang đỡ đòn búa | lớn đang trên không trung của Hàn | Tam Thiên, trong nội tâm đột nhiên
căng lên, thân thể không khỏi trượt | một bước, sắc mặt ông ta không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tam
Thiên...
- -----------------