Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2341

Nói xong, Cố Du nhẹ nhàng nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không gấp gáp không nóng nảy, không thấp hèn không kiêu ngạo, cặp mắt nhìn chăm chú, thái độ kiên quyết, thậm chí trong đó còn mang chút đắc ý.

Nhất thời Lục Nhã Hiền trực tiếp ngây ngần, hắn ta quả thật không biết lúc trước Cố Du lấy đâu ra tự tin, nhưng sau này nghe nói như vậy, hắn ta liền nhíu mày.

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lục Nhã Hiền cũng không phải là cái loại người không có não, sau khi nghe được những lời nói của Cố Du liễn nhận ra điểm không đúng, lúc này không khỏi lên tiếng hỏi.

“Hàn công tử và Diệp Cô Thành tuy là cùng một môn phái, nhưng mà giữa hai người không có tình nghĩa, chỉ có hận ý sâu đậm, Diệp Cô Thành coi Hàn công tử là cái đinh trong mắt, mà Hàn công tử hiển nhiên cũng rất chán ghét những chuyện bỉ ổi mà Diệp Cô Thành đã làm, tất nhiên mối thù của hai bên cũng càng ngày càng sâu. Lúc Hư Vô tông đại chiến thì thủ cũ chưa đi, oán mới lại đến, Diệp Cô Thành đánh lên phía sau lại khiến bằng hữu của Hàn công tử chết.” Cổ Dũ nhẹ giọng cười nói.

“Giữa hai người chỉ có thù hận, không có chút cảm tình nào. Cố Du thân là thế tử của Diệp Cô Thành, đùa bỡn Cố Du, cũng có nghĩa là gì, Lục công tử, ta không cần phải nói nhiều chứ?” Cố Du nhẹ giọng cười nói.

Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ!

Một đám người Tán Nhân và đỉnh Lam Sơn kinh ngạc trừng lớn mắt, lời Cố Du nói ra kinh người, quả thực khiến người ta phải há hốc mom.

Lúc này Lục Nhã Hiên cũng tức giận tới nỗi thất khiếu bốc khói, Cố Du này, lại có thể làm thế này trước mặt nhiều người như vậy, nói ra không biết xấu hổ như vậy, làm ra chuyện như vậy.

Đây chính là công khai đeo nón xanh thật dày cho Diệp Cô Thành, thậm chí còn khiến Diệp Cô Thành vĩnh viễn cũng không ngóc đầu lên được.

Nữ nhân này, rốt cuộc cũng là nghĩa nữ của hải vực Vĩnh Sinh, nàng ta không chỉ ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần, thậm chí... Thậm chí còn công khai ngay cả mặt mũi của hải vực Vĩnh Sinh cũng không cần.

Nhưng, đứng ở góc độ khác mà nói, lời này của nàng ta là tìm đường sống trong cái chết.

Một câu nói trực tiếp khơi lên dục vọng của Hàn Tam Thiên, thậm chí cũng bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, dục vọng này được kích thích đến độ lớn vô hạn.

Dù sao khi đang đứng trước mặt thiên hạ, có thể làm ra loại việc sát nhân tru tâm (đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là khen thủ đoạn của quân sư Ngô thâm độc), có ai mà không cảm thấy cực kỳ sảng thoái kia chứ?

Loại khoái cảm báo thù này, nếu có thể đặt trên chính bản thân Lục Nhã Hiên, thì quả thực cũng rất khó cự tuyệt.

Một chiêu này của Cố Du, đích xác là tự tổn thương mình tám trăm, nhưng lại đả thương kẻ địch tới mấy chục ngàn, không thể không nói là rất tàn nhẫn.

Lúc tinh thần quần chúng đang xôn xao, trong chốc lát tất nhiên Ngao Thế đang ở đây cũng phản ứng lại, đối với một chiêu này của Cố Du, vốn dĩ đang tức giận giờ đây cũng biến thành khẽ mỉm cười.

Như Lục Nhã Hiên nghĩ, ban đầu Ngao Thế nghe được lời nói của Cố Du thì vô cùng tức giận. Thân là thiên kim Ngao gia, nhưng lại chẳng biết xấu hổ nói ra những lời này, hoàn toàn đem danh tiếng của hải vực Vĩnh Sinh chà đạp dưới chân, quả là đáng giận. Chỉ có điều, lời nói sau đó của nàng ta quả thật lại khiến người ta phải mừng rỡ.

Rất khó có ai có thể cự tuyệt cám dỗ như vậy.

Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, lúc này xác thực cũng cực kỳ động tâm.

Thù của Diệp Cô Thành với Nhân Sâm Oa, Hàn Tam Thiên phải trả.

Nữ nhân Cố Du này, tâm tư thực sự cực kỳ kín đáo, rất giỏi thu phục lòng người. Mặc dù lời nàng ta nói thật sự kinh người, nhưng điều kiện cũng thật khiến người ta khó mà cự tuyệt.

Mặc dù trong lòng Hàn Tam Thiên chỉ có Tộ Nghênh Hạ, căn bản là không thể tiếp nhận Cố Du, nhưng từ góc độ báo thù mà nói cũng thật sự muốn đáp ứng yêu cầu của nàng ta.

Bởi vì sau này Hàn Tam Thiên có khả năng sẽ chẳng quan tâm tới nàng ta, nhưng ít nhất trước khi đó, nếu đến với nàng ta thì liền giống như là tàn nhẫn tát một cái lên Diệp Cô Thành ngay trước mặt của mọi người, hủy hoại hắn ta về mặt tinh thần thực sự là rất thoải mái.

Nhưng Hàn Tam Thiên cũng biết, tính toán này của Cố Du đích thực là quá hoàn mỹ rồi.

Nếu như Hàn Tam Thiên muốn lấy nàng ta làm thiếp, dĩ nhiên nàng ta không cự tuyệt, có một người phu quân như vậy, cho dù chỉ là thiếp, vậy thì sao nào? Trong thế giới Bát Phương ai dám động đến năng ta?

Hải vực Vĩnh Sinh có Hàn Tam Thiên gia nhập thì sức chiến đấu sẽ lại là như thế nào đây?

Nhìn thế giới Bát Phương bằng nửa con mắt, chẳng qua cũng chỉ trong tầm tay mà thôi.

Mà hiển nhiên, người có thể làm ra chuyện như vậy, sao lại có thể ngu ngốc chứ? Thậm chí nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, nàng ta đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, trước mặt mọi người Hàn Tam Thiên cưới nàng ta, phục thù xong trong nháy mắt liền vứt bỏ cái công cụ là nàng ta cũng không thành vấn đề, một điểm này, Hàn Tam Thiên đã đọc hiểu hết tất cả mọi thứ từ trong ánh mắt của nàng ta.

Nhưng như vậy thì sao? Dù vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Tam Thiên đã công khai thừa nhận muốn cưới nàng ta, có cái danh phận này, giá trị con người của Cố Du chỉ có tăng chứ không có giảm.

Cho dù có bị vứt bỏ, thì nàng ta cũng đã từng là thiếp của Hàn Tam Thiên.

Vì Cố Du đã làm ra chuyện như vậy, nhìn bề ngoài hải vực Vĩnh Sinh sẽ đánh mất một chút danh dự, nhưng trên thực tế, những danh dự đã mất rất nhanh là có thể tìm về.

Với cái danh thiếp cũ này, trong mắt thế nhân hải vực Vĩnh Sinh sẽ là dạng tồn tại gì?

Vốn là liên minh của đại gia tộc Dược Thần các, hôm nay lại ít nhiều có chút liên quan với Hàn Tam Thiên, những danh dự đã mất kia rất nhanh sẽ được tìm về lần nữa, thậm chí còn tăng lên gấp bội.

Tâm tư của Cố Du, tuy không bộc lộ tài năng như Lục Nhã Tâm, nhưng lại khéo léo, dừng lại trôi chảy, nhưng cuối cùng cũng giống như Lục Nhã Tâm, luôn có thể hoàn thành dự tính trong lòng mình một cách hoàn mỹ, không thiếu sót.

Lúc này toàn thân Diệp Cô Thành đã không nhịn được đang run rẩy điên cuồng.

Lửa giận trong lòng bùng cháy không ngừng, cắn chặt hàm răng phát ra tiếng kêu kèn kẹt, với hắn mà nói, hôm nay quả thật là nhục nhã vô cùng.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên không có bất kỳ một ai nói giúp hắn dù chỉ là một câu, lúc trước khi thành hôn với Cố Du rạng rỡ bao nhiêu, thì hôm nay thảm hại bấy nhiêu.

Hơn nữa, với thái độ làm người của Diệp Cô Thành cũng định trước là sẽ không có bằng hữu thật lòng thật dạ, chẳng qua cũng chỉ là hạng người nịnh nọt, hôm nay, khi có người mạnh mẽ hơn như Ngao Thế ở đây, những người này có ai lại vì hắn mà mà đi đắc tội với Ngao Thế chứ?

“Thú vị!” Vừa rồi Hàn Tam Thiên vẫn còn đang thịnh nộ, lại lộ ra một tia cười gần hiếm thấy.

“Thiên kim của hải vực Vĩnh Sinh, thực sự là người vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tâm tư kín đáo.” Lúc này rốt cuộc Hàn Tam Thiên cũng mở miệng một chút.

Nghe được lời nói của Hàn Tam Thiên, trong lòng Cố Du vui mừng, khẽ mỉm cười, lễ phép mà uyển chuyển thi lễ một cái: “Cố Du cũng chỉ là bái phục trước tài hoa của Hàn công tử, lòng ái mộ của thiếu nữ mà thôi, nào có như hàn công tử khen ngợi như vậy.”

Ngao Thế lại vui từ tận trong lòng, | từ thái độ thể hiện ra của Hàn Tam

Thiên mà nói, chuyện này có triển Vọng.

| Đỉnh Lam Sơn cũng có chút tiếng | kêu than dậy trời, dù sao, đối với | bọn họ mà nói, điều này cũng không có chút lợi ích nào.

| “Ngươi cũng rất hiểu ta.” Hàn Tam | Thiên tiếp tục nói

| “Cố Du đã nói rồi, Cố Du là có lòng ái mộ thầm kín của thiếu nữ với Hàn công tử, tất nhiên sẽ muốn biết nhiều hơn về tình hình của Hàn công tử.” Cố Du nhẹ giọng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, lúc này lại bỗng nhiên nhướng mày một cái: “Vậy ngươi hẳn là biết, trong lòng ta không chứa nổi bất kỳ một nữ nhân nào mới phải.”

“Hàn công tử chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với Phù Dao của Phù gia, Cố Du tất nhiên biết điều này, | cho nên Cố Du chưa bao giờ nghĩ | rằng muốn tranh giành Hàn công tử

với Phù Dao, chỉ là muốn làm nô tỳ, | chăm sóc Hàn công tử và tỷ tỷ Phù Dao.

Lúc này Hàn Tam Thiên hơi giơ tay lên.

- -----------------
Bình Luận (0)
Comment