Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2497


Với sức mạnh của vạn quân thành Sa mạc, nhưng lại!  
Nhưng lại có thể!  
Hắn không dám tin mà đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, quả thật không thể hiểu, đây rốt cuộc là như thế nào? 
Là bọn họ quá yếu chăng?  Nhưng những quân sĩ này không hề sợ đám yêu tăng kia, vì vậy chỉ có thể là Hàn Tam Thiên quá mạnh.

Không biết máu từ trong miệng trào ra từ lúc nào, hắn tập hợp sức lực của mười thân tín lại, không chỉ không thể giúp các binh sĩ kia áp chế được Hàn Tam Thiên, ngược lại còn bị Hàn Tam Thiên phản công, rồi bị thương.

“Một kiếm phá trời.


Đột nhiên Hàn Tam Thiên nắm chặt kiếm ngọc trong tay, đứng trên mặt đất rồi vung kiếm lên.

Khói bụi trên mặt đất đột nhiên bay mịt mù,giống như có một con sóng vỗ mạnh trên mặt đất sau đó lan ra xung quanh, tất 
cả binh sĩ lập tức ngã rạp.

!"Hay.


Lúc này, Thất trưởng lão không kìm nén được mà khen ngợi, không có bất kì yếu tố tình cảm nào, hay bất cứ nguyên nhân nào khác, chỉ là bị cảnh tượng trước mắt thuyết phục mà thôi.

“Ngươi.


" Phương Khôn nhìn thấy hàng vạn binh sĩ bị đánh ngã trên đất, lúc này đã vô cùng tức giận, nhưng tim cũng không ngừng run rẩy, tức giận muốn mắng Hàn Tam Thiên nhưng rồi cũng không dám nói điều gì.

Còn Hàn Tam Thiên lúc này, tay khẽ cử động, ngọc kiếm liền bay về trong tay, rồi tăng tốc, tấn công về phía Phương Không 
Chết tiệt" Phương Khôn mắng một tiếng, cầm thanh kiếm muốn tiến lên: “Chết tiệt ta sẽ cùng ngươi.


"soạt.

” 
Không biết từ lúc nào, kiếm ngọc đã đặt ngay trên cổ hắn.

“Ngươi muốn cùng ta làm gì?" Gương mặt tuấn tú, giọng nói lạnh lùng, Hàn Tam Thiên 
liền xuất hiện trước mặt Phương Khôn, khiến hắn không kịp trở tay, vô cùng kinh hãi.

“Ta! " Lúc này Phương Khôn đã không biết nói thêm lời nào.

Hắn đương nhiên muốn nói rằng sẽ liều mạng với Hàn Tam Thiên, nhưng bản thân chưa kịp ra tay, kiếm của đối phương đã đặt ngay cổ, hắn nào dám có dũng khí để nói ra điều này chứ? 
“Đồ đâu?"Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên tiếng.

“Đồ gì?"Phương Khôn không hiểu hỏi.

“Còn dám giả ngốc sao?" Lạnh lùng quay lại đá một cước vào mặt của Phương Khôn, Phương Khôn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt mang theo một dấu chân bay ra phía sau.


“Thiếu chủ".

Đám thân tín lo lắng, vội vàng chạy lại.

Chỉ là đám người này vừa mới tiến được vài bước, lập tức một bóng đen xuất hiện, bọn chúng chưa kịp trở tay đã bị Hàn Tam Thiên 
đánh bay ngược ra xa.

Thuận thế, Hàn Tam Thiên liền kẹp cổ Phương Khôn lôi đi vài mét rồi mới đứng lại.

“Có giao ra đây hay không?" 
Hành động của Hàn Tam Thiên khiến cổ của Phương Khôn đau nhức, ma sát giữa lưng và mặt đất tạo ra vết thương ở trên lưng, lúc này máu và đất đã trộn lẫn vào vết thương vô cùng kinh tởm, phần đầu thì không cần nói, mặc dù có thể chỉ không ngừng bị kéo lê trên đất, trên đầu lúc này cũng toàn là đất.

“Thư, là bức thư.


Đột nhiên, lúc này có một tên thân tín chợt nhận ra điều Hàn Tam Thiên ám chỉ đó chính là gì.

Trong ba ngày này, tất cả bọn chúng vì ăn uống no say mà quên đi bức thư của Tô Nghênh Hạ, công thêm việc Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện khiến chúng hoảng loạn, đương nhiên sẽ không còn nhớ đến bức thư đó.

Mắng xong, thuộc hạ lập tức đỡ hắn quay về doanh trại.

“Hắn đi xem thư rồi.


Trong tay của Lục Nhược Tâm lúc này đang ve vuốt con mèo già đang nheo mắt.

Con mèo đó đang ăn thức ăn bên cạnh nó, dáng vẻ thích thú mà phát lên tiếng kêu nhỏ, mà thứ thức ăn đó chính là một cái tay người.

Nghe thấy lời bẩm báo, miệng ả ta liền hé nở một nụ cười thâm độc!.

Bình Luận (0)
Comment