*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỳ Hỗ tỏ ra vô cùng nghiêm túc nghe Hàn Tam Thiên
nói, nhưng cậu lại không hiểu đạo lý trong đó chút
nào. Đối với Kỳ Hổ vừa hiểu được niềm vui chốn phồn
hoa, mấy lời từ tận đáy lòng này như đàn gảy tay trâu,
bỏi vì cậu ta hoàn toàn chưa từng cảm nhận được cái
gì gọi là tình yêu.
Sau khi nhóm người của Hàn Tam Thiên vào quán lẫu,
trừ người ở sau bếp thì cả quán chỉ có hai người là
ông chủ và quản lý, mấy nhân viên phục vụ đã bị ông
chủ cho nghỉ về nhà. Đối mặt với nhân vật lớn như
Hàn Tam Thiên, tất nhiên ông ta muốn đích thân phục vụ.
Tuy rằng ông chủ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau
khi thấy Hàn Tam Thiên, ông ta vẫn căng thẳng tới
không biết làm sao. Với một ông chủ của quán lầu nho
nhỏ mà nói, nhân vật như Hàn Tam Thiên thật sự quá
lợi hại, khiến ông ta buộc lòng phải cần thận với bắt
cứ chuyện gì.
Hàn Tam Thiên hạ cố đến chơi có thể khiến tiệm lẫu
lấy làm vinh dự, chuyện buôn bán của ông ta cũng vì
Hàn Tam Thiên tới mà trở nên tiền đồ xán lạn. Ông ta
không muốn vì một số sai lầm vô nghĩa của mình mà
phá hỏng cơ hội. Đó cũng là nguyên nhân tại sao ông
ta cho phục vụ nghỉ làm về nhà.
"Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ ăn một bữa mà
thôi." Sau khi nhận ra ông chủ căng thẳng, Hàn Tam
Thiên nói với ông ta.
Ông chủ vội vàng gật đầu, nhưng những lời này càng
khiến ông ta căng thẳng hơn, ngay cả cánh tay cũng
không nhịn được khẽ run.
"Tổng giám đốc Hàn, anh có thể tới dùng bữa là vinh
hạnh của tôi. Anh yên tâm, tôi đã chuẩn bị những món
ăn tươi ngon nhất cho anh." Ông chủ nói.
Hàn Tam Thiên nhìn mấy người Mặc Dương, vừa
cười vừa nói: "Chỉ đồ ăn tươi ngon thôi vẫn chưa đủ,
phải chuẩn bị đủ rượu nữa. Hôm nay tôi định chuốc
gục hết mấy tên này."
"Đủ đủ. Tổng giám đốc Hàn yên tâm, rượu chắc chắn
đủ, hơn nữa đều là rượu ngon." Ông chủ nói.
Mặc Dương tỏ vẻ không phục nhìn Hàn Tam Thiên,
nói: "Hôm nay ai gục xuống trước là con chó."
"Câu này là anh nói đó, mang rượu lên."
Trong lúc nâng ly cạn chén, mọi người trò chuyện về
những việc đã qua. Mặc dù Kỳ Hồ không tham gia vào
những chuyện lúc trước, những cũng cực kỳ hứng thú
lắng nghe. Cậu không ngờ rằng Hàn Tam Thiên lợi hại
như vậy, mà trước kia bị cả thành phố Thiên Vân chê
cười. Nhìn hiện giò xem, anh đi tới đâu, mấy người
kia cũng thấp thỏm phục vụ. Đúng là không thể nào
tưởng tượng được tại sao trước kia bọn họ lại mắng
Hàn Tam Thiên, mà những người từng mắng Hàn Tam
Thiên, bây giờ cảm thấy thế nào.
"Anh Tam Thiên, đám người từng mắng anh hiện giờ
không dám lên tiếng nữa nhỉ?" Kỳ Hỗ vừa cười vừa
nói.
Mặc Dương đã hơi ngà ngà say, dáng vẻ nhưữ bàn
luận quốc gia đại sự nói: "Lên tiếng? Bây giờ đám
- -----------------