*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lần này võ quán Lăng Vân sẽ biến thành một trò
cười.Thế mà lại đễ cho một cô gái nhỏ bé như vậy
tham gia trận đấu của tổ bậc thầy."
"Cho dù là lấy lòng mọi người thì cũng nên có giới
hạnchứ.Đầu của Vương Lâm bị cửa kẹp rồi."
"Lấy cách này để tăng thêm độ nỗi tiếng cho võ quán
Lăng Vân, thật không biết Vương Lâm đang nghĩ cái
gì.Chẳng lẽ ông ta cho rằng trận đấu buồn cười như
thế này có thế khiến cho võ quán Lăng Vân sống lại sao?"
"Có lẽ, Vương Lâm muốn lây cách này để người khác
có thể ấn tượng với võ quán Lăng Vân đấy.Theo tôi,
chẳng bao lâu nữa võ quán Lăng Vân sẽ phải đóng
cửa thôi."
Trên khán đài, không ít người đang nêu lên quan điểm
của mình về chuyện này.Ở trong mắt bọn họ, chuyện
Khương Oánh Oánh dự thi chỉ là một trò cười, không
thể mang đến bắt ngờ gì cho bọn họ.
Mặc dù Vương Lâm đang ở hàng ghế đầu của khán
đài, nhưng những lời mà bọn họ nói vẫn có thể nghe
thấy rõ ràng, khiến cho trong lòng Vương Hâm tức
giận. Tuy rằng ông ta đã dự đoán được từ trước rằng
khi Khương Oánh Oánh lên võ đài sẽ khiến mọi người
xôn xao, nhưng ông ta lại không ngờ sẽ nghiêm trọng
như thế này.Dù là người hay ma cũng dám cười nhạo
võ quản Lãng Vân vài câu.
"Chủ quán, quyết định này của ông là quá sai lầm
rồi.Không những khiến cho võ quán Lăng Vân bị mắt
mặt, mà ngay cả chúng tôi cũng bị mất mặt.Ông đừng
tưởng là ông trả cho chúng tôi tiền lương, thì chúng tôi
sẽ mãi mãi ở lại võ quán Lăng Vân."
"Đúng vậy, chuyện mắt mặt thế này chúng tôi không
muốn dính líu gì hết."
Không chỉ có người ngoài nói như vậy, mà ngay cả
người của võ quán Lăng Vân cũng nói những câu
không vừa lòng, hơn nữa còn nhắm thẳng vào Vương Hâm.
Vương Hâm hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:"Nếu
mấy người không muốn ở lại, thì bây giờ có thể cút,
tôi sẽ không ép mấy người."
Bây giò Vương Hâm đã có hai trăm triệu trong tay,
ông ta có thêm kinh tế để có thể chống đỡ cho võ
quán Lăng Vân hoạt động. Còn một đám chỉ biết sáng
mắt vì tiền này, giò không đáng để Vương Hâm giữ lại nữa.
"Vương Hâm, đây chính là do ông nói, đừng có mà hối hận."
"Không có chúng tôi, võ quán Lăng Vân ngay cả cái
rắm cũng không bằng."
"Lão già kia, chẳng lẽ một mình ông có thể chống đỡ
võ quán sao?"
Vương Hâm không hề do dự gật đầu nói:"Vương Hâm
tôi sẽ không bao giò hối hận.Nếu như các người cảm
thấy mắt mặt, bây giờ có thể đi được rồi."
- -----------------