*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phụ thân, người đừng kích động, điều con muốn
cho người biết chính là thật ra con có thể phá cảnh
trong thời gian ngắn như vậy đều nhờ công lao
của sư phụ con." Lúc nhắc tới Hàn Tam Thiên,
Hoàng Kiêu Dũng có cảm giác tự hào phát ra từ
tận đáy lòng. Có thể thấy, hắn ta coi đây là quang
vinh, hơn nữa lòng trung thành với Hàn Tam Thiên
không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nữa.
"Sư phụ?" Hoàng Hàu Dật nghi hoặc nhìn Hoàng
Kiêu Dũng. Từ trước tới nay ông ta chưa từng
nghe nói tới chuyện này, hơn nữa trong thành
Long Vân có những loại người gì, ông ta là người
đứng đầu một thành hiểu cực kỳ rõ, căn bản
không thể nào tồn tại loại cao thủ cấp bậc đó.
Có thể khiến Hoàng Kiêu Dũng phá hai cảnh, đến
tứ đăng cảnh, trong mắt Hoàng Hầu Dật, đó phải
là một kẻ mạnh ít nhất từ lục đăng cảnh trở: lên.
Thế nhưng ở địa phương nhỏ như thành Long
Vân, làm sao có thể có cao thủ như vậy chứ?
"Sư phụ con là ai, hắn ở trong thành Long Vân
hả?" Hoàng Hầu Dật nói.
Đề tài này với Hoàng Kiêu Dũng mà nói phải
chừng mực. Hắn ta có thể nói cho Hoàng Hầu Dật
mình có sư phụ, cảnh giới của mình tăng lên cũng
liên quan tới sư phụ, nhưng hắn ta không thể tiết
lộ thân phận sư phụ của mình. Đây là lời nhắc nhở
của Hàn Tam Thiên. Cho dù cho Hoàng Kiêu Dũng
một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám nói ra
thân phận của Hàn Tam Thiên.
"Phụ thân, người đừng hỏi về thân phận của hắn
nữa. Sư phụ có lệnh, không được nhắc tới hắn với
bát kỳ ai, hắn là người vô cùng khiêm tốn." Hoàng
Kiêu Dũng nói.
Khiêm tốn?
Kẻ mạnh lục đăng cảnh trở lên, còn cần khiêm tốn
hả?
Hoàng Hầu Dật rất muốn tìm được sơ hở từ lời nói
của Hoàng Kiêu Dũng, nhưng hắn ta thực sự là tứ
đăng cảnh, khiến Hoàng Hầu Dật căn bản không
có lời nào để nói.
"Đã có sư phụ thì phụ thân thành người không
quan trọng hả?" Hoàng Hầu Dật khinh thường nói.
"Dĩ nhiên không phải. Có điều nếu hắn đã không
muốn bại lộ thân phận, làm sao con dám tùy tiện
nói bậy chứ? Lỡ như hắn bực mình, giết sạch phủ
thành chủ cũng chỉ bằng một đầu ngón tay."
Hoàng Kiêu Dũng nói.
"Dầu gì ta cũng đứng đầu một thành, sao hắn dám
tùy ý giết ta?" Hoàng Hầu Dật nói lời này, sức
mạnh không đủ, bởi vì ông ta suy đoán thực lực
của Hàn Tam Thiên thấp nhất là lục đăng cảnh.
Cho dù là vậy, kẻ mạnh lục đăng cảnh muốn giết
một thành chủ nho nhỏ vẫn vô cùng đơn giản, hơn
nữa phía hoàng đình căn bản sẽ không quan tâm
chuyện nhỏ này.
Kẻ mạnh lục đăng cảnh so với một thành chủ nho
nhỏ, hiên nhiên là người trước đáng để hoàng
đình coi trọng hơn.
"Cha, không phải con xem thường địa vị của
người, thân phận thành chủ của người với hẳn mà
nói không đáng nhắc tới. Cho dù là cao tầng của
hoàng đình thấy hắn, e rằng cũng phải vô cùng
cung kính." Hoàng Kiêu Dũng nói.
"Khoác lác." Hoàng Hầu Dật khinh thường bĩu môi.
"Phụ thân, cực sư có địa vị gì ở hoàng đình?"
Hoàng Kiêu Dũng cười hỏi.
"Dĩ nhiên là cao nhất, đế tôn của hoàng đình cũng
phải đích thân gặp mặt." Hoàng Hàu Dật không hề
nghĩ ngợi nói. Cực sư tôn quý thế nào, cho dù là
- -----------------