Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 39

Ngày trôi lãng đãng ề à, qua Hạ Chí, đến Đại Thử rồi lại qua Lập Thu.[1]

Trong khoảng thời gian này, Võ Đại Lang ghé quán ba bốn lần để học pha cà phê truyền thống và mua hạt cà phê. Vào lần thứ hai, hắn đưa một tấm bưu thiếp cho Trần Hải Thiên: “Người đưa thư đưa đến đúng lúc tôi chuẩn bị ra ngoài. Sau hôm chúng tôi gặp lại nhau, người ấy gửi cho tôi từ Thượng Hải vào ngày người ấy đi chơi đấy.” Võ Đại Lang nói mà không giấu được sự kích động: “Một tờ thiếp mỏng tang thế này có thể bay qua Thượng Hải đến tay tôi, chứng tỏ tôi và người ấy vẫn còn hy vọng.”

Trần Hải Thiên chỉ muốn chế giễu Võ Đại Lang nhưng phải gắng kìm lại, cầm tờ bưu thiếp lật xem, bên trên viết một dòng chữ.

Núi có cây, cây có cành, tôi thương người, người nào hay.[2]

Anh nhìn câu thơ Việt Nhân Ca uyển chuyển mượt mà, lòng thầm nghi hay mình đọc nhầm, chẳng lẽ tay kỹ sư máy tính này nghiên cứu sâu rộng về thơ ca cổ đại thế?

Chắc Võ Đại Lang nhận ra được thắc mắc của anh, chủ động giải thích: “Câu này là do tôi nhìn thấy lúc người ấy xem ti vi vào sáng ngày hôm đi chơi. Hình như bộ phim ấy tên Dạ Yến thì phải. Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với câu thơ này, bởi vậy lúc gửi bưu thiếp, thấy người ấy đứng ở đó mà hoàn toàn không quan tâm tới tôi, trong tích tắc cảm thấy câu thơ này rất hợp với tâm trạng mình nên mới viết thế.”

Võ Đại Lang chỉ vô tình nhắc tới tên người ấy vào lần ăn cơm rang, về sau toàn gọi đối phương bằng “người ấy”, người ấy ở Cam Túc, người ấy ở Thanh Hải, người ấy ở Tây An xem tượng binh mã, người ấy người ấy người ấy…

“Người ấy là Voldemort à?” Có lần Trần Hải Thiên thực sự hết chịu nổi mở miệng cà khịa. [3]

Võ Đại Lang nghe thấy thì cười rất lâu, cười mà còn nghe đắng hơn cả khóc, cười đến mức chảy cả nước mắt, song cuối cùng hắn cũng không trả lời câu hỏi của Trần Hải Thiên. Chỉ là từ đó trở đi, Võ Đại Lang sẽ gọi thẳng người ấy là Tiểu Thành, không bao giờ dùng “người ấy” để gọi nữa.

Ngoài Võ Đại Lang còn có mùa hè, mùa hè đáng ghét. Do đó trong hai lần đi Đài Trung này, buổi chiều anh lại rúc trong nhà Trang Tuyết đọc sách uống hồng trà như năm ngoái, tối đến đi dạo chợ đêm, ăn no căng rồi huyên thuyên một hồi, sau đó ngồi xe đêm về Đài Bắc.

Anh thích cảm giác về Đài Bắc giữa đêm sâu. Dẫu thành phố vẫn ồn ã như thế nhưng không xô bồ hỗn loạn, thế nên niềm vui sướng anh ôm về từ Đài Trung có thể giữ gìn được rất lâu bởi không bị ánh nắng gay gắt ban ngày chiếu hỏng.

Tuy nhiên, phải tới tận một tuần trước khi Trang Tuyết ngừng bán chính thức, anh mới gọi điện hỏi Trang Tuyết vào ngày cuối cùng bán hàng, y muốn được ở một mình hay có anh ở bên.

Anh biết Trang Tuyết cũng thích cô độc giống anh. Nhưng anh không chắc trong thời khắc ấy, Trang Tuyết muốn một mình đối diện hay có thể chấp nhận sự hiện diện của một ai khác nữa bên cạnh. Đó là 5% còn lại của Trang Tuyết, là 5% anh không nắm chắc, nên thay vì suy đoán linh tinh, cứ hỏi thẳng thì hơn.

Biết những gì mình không hiểu cũng là một loại hiểu.

Trang Tuyết suy nghĩ một lúc, lát sau mới đáp: “Thứ Ba hôm đó anh đi với tôi nhé, được không? Thứ Sáu tôi muốn một mình.”

“Được.” Trần Hải Thiên trả lời rất nhanh.

“Vậy thứ Ba tuần sau chúng ta gặp lại vào khung giờ này nha.” Có vẻ giọng Trang Tuyết rất vui.

Cảm nhận được niềm vui của Trang Tuyết, Trần Hải Thiên bỗng thấy hơi kích động. Sau khi cúp điện thoại, trong đầu anh cứ văng vẳng mãi lời Trang Tuyết nói, nhấm nháp tận hưởng tất thảy cảm giác ấm áp đến từ lời nói y.

Bên ngoài cửa sổ đêm đen mênh mang, con tim xốn xang theo gió bay.

Thôn làng sắp dỡ bỏ tiêu điều tan hoang, các cụ ông cụ bà đã dọn dẹp rời đi hết, chỉ còn lại vài hộ gia đình giống Trang Tuyết sống ở nơi khác gần đó cứ túc tắc chuyển đồ dần.

Trong gian phòng làm đậu phụ thối của Trang Tuyết, nguyên vật liệu chẳng còn lại bao nhiêu, vừa đủ bán đến hết thứ Sáu. Sách và kèn trong phòng khách đã được chuyển hết về nhà.

Ngày hôm đó, anh cùng Trang Tuyết bán đậu phụ thối lần cuối cùng. Trước khi đi, cơn mưa rào kèm sấm sét đã xua bớt cái oi nồng bức bối trong ngày. Mưa tạnh, họ xuất phát từ ngôi làng suy tàn cũ nát được xây dựng cách đây năm ngàn năm. Trang Tuyết thả chậm bước chân, cùng Trần Hải Thiên chậm rãi đi trên con đường hẹp nơi ngõ nhỏ, không khí xung quanh họ vảng vất mùi đậu phụ thối. Họ đẩy xe về phía trước trên con đường nhựa đầy những “mảnh vá”, nghe tiếng rao hàng rầm rĩ phát ra từ loa thông báo, tiếng khách hàng í ới gọi cùng tiếng sủa inh ỏi của những con chó béo phị, ngắm nhìn đám nhóc tiểu học vừa mới tan trường rượt đuổi nhau chí chóe thét chói tai, nghe tiếng xì xèo từ đậu phụ thối đang sủi tăm trong chảo dầu. Trời dần trở tối, Trần Hải Thiên thích mê khung cảnh này, do vậy anh vừa đi vừa cẩn thận ghi nhớ lại từng chi tiết nhỏ của nó.

Vòng qua ngõ nhỏ Thổ Địa Công Miếu, vẫn như bao ngày, mặt trời mùa hạ lặn thật từ tốn chậm rãi. Họ đẩy xe bán hàng vào lại trong thôn, sắp xếp đồ một lát rồi mới đóng cửa rời đi.

Trần Hải Thiên đứng trong sân nhìn Trang Tuyết khóa kỹ cửa phòng khách, anh quay người đi đến cánh cửa sắt màu đỏ bên ngoài. Anh dựa lên cửa, nheo mắt nhìn những tia sáng nhạt nhòa giăng kín bầu trời phía xa con ngõ, gần như chẳng còn nhìn thấy bóng dáng một ai trong thôn làng.

Đợi một lát mà không thấy Trang Tuyết đi ra, anh quay vào trong sân thì thấy Trang Tuyết đang ngẩn ngơ nhìn góc sân bên phải.

Anh đi tới sánh vai với Trang Tuyết, họ lặng thinh đứng im trong sân. Cơn gió mát lành mùa hè thổi tới, ánh hoàng hôn rơi rớt trên tường đỏ.

Dường như rất lâu rất lâu sau, Trang Tuyết mới cất lời: “Ngày xưa chỗ đó có cây hoa quế. Từ khi ông nội tôi vào đây ở mới trồng cái cây đó, ông nói đó là nỗi nhớ quê hương của ông. Thuở nhỏ tôi rất thích cứ tối hè lại chạy tới tìm ông ngoại rồi ngồi trên cây ăn kem, ngửi hương hoa quế thơm nồng. Trước lúc ông về Đại Lục thì có đào cái cây ấy ra, rồi trồng vào trong một chậu hoa rất to, giờ đặt trong sân nhà tôi. Nhưng nay cây đã bé đi rất nhiều, còn không cao bằng tôi, cũng không thể ngồi lên trên đó ăn kem được nữa…”

Còn chưa nói xong, Trang Tuyết đột nhiên nói với Trần Hải Thiên: “Cho tôi mượn ôm một lát, được không?” Trần Hải Thiên còn chưa kịp đồng ý, y đã xoay người ôm chầm lấy anh. Cái ôm siết dữ dội, như muốn hút lấy năng lượng sức sống từ anh.

Trần Hải Thiên vươn tay ôm lại Trang Tuyết, khẽ khàng vỗ lên lưng y. Tiếng trái tim Trang Tuyết đập vững vàng mạnh mẽ, song ngỡ như đang khóc.

Đây là Trang Tuyết yếu đuối mỏng manh mà anh chưa từng nhìn thấy. Trong khoảnh khắc ấy, Trang Tuyết đã đè sụp mái nhà, khiến anh nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Tưởng như họ đã ôm nhau qua bao mùa. Trần Hải Thiên nghe thấy tiếng Trang Tuyết hít sâu vào một hơi, buông tay thả anh ra. Sắc mặt Trang Tuyết trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên ung dung: “Đi thôi, hôm nay đưa anh đến huyện Đài Trung, chúng ta đi chợ đêm Phong Nguyên Miếu Đông, ăn mì sườn trước, rồi ăn một cốc kem dứa chua chua ngọt ngọt…”

Trần Hải Thiên vừa nghe vừa cười gật đầu, kéo lấy tay Trang Tuyết, cùng đi ra cửa sắt màu đỏ, khóa cổng lại.

Mùa hạ rồi sẽ biến thành mùa thu, nhà cũng sẽ bị dỡ bỏ, còn anh và Trang Tuyết sẽ tiếp tục bước về phía trước.

Buổi chiều thứ Sáu, yên tĩnh, quang đãng, ánh mặt trời chói chang, trong tiệm chỉ có bé dễ thương không nên ở xuất hiện vào lúc này.

Trần Hải Thiên đã chẳng buồn hỏi bé dễ thương uống gì mà đi thẳng vào quầy bar làm Latte. Lúc đánh sữa, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, khi anh rót kem sữa vào trong cốc, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn lần nữa. Đến khi pha xong cốc Latte anh mới cầm lấy điện thoại xem hai tin nhắn gửi đến.

Tôi đã ăn luôn miếng đậu phụ thối cuối cùng trong chảo rồi.

Ngày kia tôi đến gặp anh.

Trần Hải Thiên cười, trả lời lại ngay lập tức: Trà lúa mạch dưa gang rum đang đợi cậu trong tủ lạnh.

Một thời đại đã kết thúc theo sự dỡ bỏ của thôn làng. Từ giây phút ấy, cuộc đời mới của anh và Trang Tuyết cũng bắt đầu.

Anh đặt Latte và kem sữa lên khay, đưa đến cho bé dễ thương ở bên cửa sổ, hỏi: “Sao lại đến giờ này? Không đi làm à?”

“Mấy ngày trước thâu đêm cày việc, chiều hôm nay sếp cho nghỉ một ngày bù, uống xong thì ngồi xe về Đài Nam luôn.” Bé dễ thương rắc đường lên kem sữa, uống vài hớp mới nói: “A Vạn, quán anh vắng khách thế, phải chục lần liên tục tôi không nhìn thấy một mống khách nào, thế mà vẫn mở bán được à?”

“Là do cậu toàn tới vào cái giờ dở dở ương ương đấy chứ, chuyên đến lúc ít khách thì chả thế.” Trần Hải Thiên nhún nhún vai, cực kỳ thờ ơ nói. Quán cà phê vắng tanh không có tiếng người có một loại đẹp đẽ mà người khác không thể hiểu được.

“Anh có tính đặt một hòn non bộ để đổi vận không?” Bé dễ thương ôm lấy cốc cà phê bằng hai tay, nói rất nghiêm túc: “Nơi nào mà có nước chảy thì sẽ tạo cảm giác rất có sức sống đấy. Phong thủy kể cũng chuẩn, tôi quen một vài người bán, nếu cần thì tôi giới thiệu cho.”

“Ý cậu là thứ mà có quả cầu lăn lăn, bên trên viết ‘rước lộc vào nhà’ ấy hả?” Trần Hải Thiên nhìn bé dễ thương gật đầu, không kìm được muốn đảo mắt nhìn trời bất lực, nói: “Tôi mở cửa hàng này chỉ để bán chơi thôi, ít người kể cũng tốt, hơn nữa…” Anh nhớ tới tin nhắn từ ngày xưa, không kìm được nở nụ cười: “Hơn nữa sau khi Nothing đến, nơi đây đã biến thành cơ quan nhà nước, sau 4 giờ chiều, người sẽ càng ít.”

Hình như bé dễ thương bị nụ cười quái dị của anh làm cho chết khiếp, thoáng nhìn anh rồi lặng lẽ cúi đầu uống cà phê.
Bình Luận (0)
Comment