Buổi sáng ngày thứ Năm, tia sáng ban mai dập dờn trên bức tường trắng.
Lương Mĩ Lị bừng tỉnh từ cơn mơ. Những tiếng động inh ỏi vang lên bên tai cô, tiếng gào thét quát tháo chói gắt, tiếng chó sủa, tiếng còi xe, tiếng pháo nổ dồn dập chớp gắt theo mùi khói vang vọng khắp căn phòng, chấn động đến nỗi cửa sổ thủy tinh kêu răng rắc. Cô có thể cảm thấy ánh sáng mơn man trên khuôn mặt, ngửi thấy mùi khói xộc vào mũi, đưa theo hương thơm nồng của thịt nướng.
Cô mở choàng mắt, lặng lẽ nằm im nhìn con mèo Garfield bằng nhựa bên giường, kim giây trên cái bụng màu quýt nhảy được 23 nấc, pháo mới ngưng nổ.
“Ồn quá đi mất, đang đánh nhau chắc?” Người phụ nữ nằm bên cạnh cô trở người, lấy chiếc gối bịt tai lại, nói lớ mớ.
“Còn kinh khủng hơn kìa, tầng ba bên cạnh lấy vợ.” Đồng hồ trên bụng con mèo Garfield hiển thị 9 giờ 25 phút sáng, còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn báo thức. Kim giây tiếp tục lướt qua từng vạch, từng vạch một, huyệt thái dương Lương Mĩ Lị cũng nảy lên co rút đau đớn theo.
Cô mơ thấy ác mộng. Song trong khoảnh khắc tỉnh dậy, cô lại quên hết mình đã mơ gì, tất cả đọng lại chỉ còn là nỗi buồn thương xót xa và sự đau đớn tê tái, giống như axit trong dạ dày đang trào ngược lên.
Với một người làm việc tới 4 giờ sáng mới được ngủ như cô, giờ này mà dậy thì không chỉ là sớm, mà là sớm quá thể quá đáng! Sớm đến mức đôi mắt đau nhức, mồm miệng khô khốc, người ngợm rã rời, độ lờ đờ mụ mị của trí óc sau cơn say tăng vèo từ 1 đến 10, rồi lại quay về mức 4. Trên mặt cô, khóe miệng đang hơi trề xuống, nhưng vẫn chưa tới mức như mếu. Lúc này đây, thuốc giải chính là một cốc cà phê đen và một bữa sáng có thể lấp đầy xoa dịu dạ dày, hoặc là hai điếu thuốc.
“Ba năm.” Người phụ nữ bên cạnh vẫn lấy gối bịt tai, nói giọng ngái ngủ.
“Cùng lắm là chín tháng.” Cô nói mà nghe cổ họng khô ran: “Bác gái nhà ấy y chang Dung ma ma[1], luôn muốn khống chế kiểm soát hết mọi thứ, lại còn nói năng cay nghiệt xéo xắt, con trai bác ấy nghe mẹ răm rắp, đã thế còn yếu ớt nhu nhược. Mà cô gái cưới về cũng là Dung ma ma số 2, hai người họ quen nhau tầm một năm, đến sáu tháng sau con sinh ra, chứng trầm cảm sau sinh kết hợp với mối quan hệ gay gắt giữa mẹ chồng nàng dâu, căng nhất là chịu được thêm ba tháng nữa, cộng lại là chín tháng sau sẽ ly hôn, ngày nào cũng là một trận chiến cho coi.”
“Em cũng hóng hớt thật đấy.”
“Quá khen.”
Thời gian trôi đi từng giây từng giây một, tiếng ồn ã bên ngoài cửa sổ hẵng chưa tan, mùi khói ngập ngụa trong không khí. Có vài việc trong xã hội có sức hấp dẫn lôi cuốn lạ kỳ, như “kết hôn” hay “cái chết”. Dù khi tổ chức có chiếm ngõ, ầm ĩ, khiến bao nhiêu người khó chịu như nào đi nữa thì cũng được xã hội khoan dung bỏ qua. Cũng có thể bởi vì hai việc này đều đáng để người ta thương tiếc chia buồn.
Nhìn từng giây đang lướt đi, cuối cùng cô thở dài, vật vã ngồi dậy, lết người vào phòng tắm, mở vòi nước, ngờ đâu nước chảy ra bị mặt trời thiêu đốt đến mức hơi nóng.
“Mẹ nó.” Cô chửi thề, hít vào một hơi, nhắm nghiền mắt lại. Một, hai, ba, bốn, năm, cô cố dằn lại cơn bực dọc đang sục sôi ngùn ngụt trong lòng, lấy gáo hứng đầy nước, đổ vào cái thùng nước bên cạnh.
Không được lãng phí tài nguyên, không được lãng phí đồ ăn, không được lãng phí phụ nữ.
Phải đổ hết hai gáo nước thì mới có nước lạnh, Lương Mĩ Lị dấp ướt khăn mặt rồi vắt khô. Cô nhìn vào đôi mắt chính mình trong tấm gương, khuôn mặt tái mét bợt bạt, tóc ngắn lia cực mỏng. Cô vén tóc mái lên, bên dưới mái tóc vàng kim lộ ra tầm nửa centimet chân tóc màu đen, thậm chí cô còn cảm thấy mình có thể ngửi được mùi hóa chất tỏa ra từ chân tóc.
Người thời Rome cho rằng linh hồn cư ngụ trên đầu, thế nên rất ít khi gội đầu. Cô không nhớ đọc được điều đó ở quyển sách nào nữa, tóm lại, nếu trên đầu cô mà có linh hồn, ngửi thấy mùi này chắc cũng sẽ phờ phạc tái mét như cô.
Tệ thật đấy. Cô nghĩ, lòng vô cùng bất mãn với chính mình và thế giới này. Tiếp đó, cô lại ơ hờ quay lại vẫy vẫy tay với bản thân mình trong gương. Tôi rất ổn.
“Người châu Á nhuộm tóc vàng chỉ có hai nguyên do, hoặc vì ngầu hoặc vì ngông, bà là loại thứ ba, vì khó ở.” Ngày cô làm kiểu tóc này, Trần Hải Thiên đã phán như vậy. Ban đầu cô không nghĩ thế, song mấy ngày sau thì cô không thể không thừa nhận, đúng là khó ở thật.
Khó ở như cô đang mặc đồ nữ vậy.
Người mặc khó ở, người nhìn khó ở, nếu quần áo mà có ý thức thì chắc cũng sẽ khó ở mà vùng vẫy muốn chạy thoát.
Cô cầm bao thuốc lá trên bàn phòng khách, thuần thục đánh văng nắp bật lửa, châm một điếu thuốc, cho khói thuốc tràn xuống tưới đẫm lá phổi. Đoạn, cô mở cửa phòng bếp, lấy phích nước nóng rót nửa cốc, uống một hơi hết sạch, nghe hơi ấm lan khắp dạ dày.
Âm thanh ồn ào vọng vào trong con ngõ phòng cháy ngoài bếp, bay vào từng cửa sổ phòng bếp hai bên ngõ. Bình thường cô luôn đóng cửa bếp lại, không để âm thanh kéo theo tiếng động cá nhân bay ra ngoài, cũng không cho âm thanh vụn vặt linh tinh của người khác bay vào trong. Chỉ thỉnh thoảng lúc úp mì trong phòng bếp, cô mới nghe thấy tiếng thầm thì xuyên qua rèm cửa mỏng tang truyền đến qua ban công. Thời gian càng dài, trong lòng cô dần dần hiện lên bóng hình đường nét mờ nhạt của những người xa lạ sau khung cửa sổ kia.
Cô vào phòng ngủ thay quần lửng đi làm, bỏ ví vào túi quần trái, nhét điện thoại vào túi phải, hộp thuốc nhét túi sau. Người phụ nữ trên giường nhìn cô với ánh mắt hoài nghi.
Lương Mĩ Lị cố lục lọi trong đầu tên người phụ nữ nọ. Cô nhớ đó là tên tiếng Anh bắt đầu bằng chữ E, cô nhớ dù gì hai người cũng đã quen nhau được hai tuần, nên cô nhất định vẫn nhớ, chỉ một hai giây nữa thôi là cô sẽ nhớ lại được.
Một giây, hai giây, ba giây, sau cùng cô nói: “Cưng ơi, cưng ngủ tiếp đi, tôi đi một lát.”
“Đi đâu?”
“Sống sao cũng phải bằng bạn bằng bè, tôi cũng đi kết hôn.”
“Tùy em, không muốn nói thì thôi.” Người phụ nữ nói xong thì quay lưng lại, âm thanh căng rít, cô nghe ra được sự tức giận ứ đọng quanh câu nói đó.
“Ờ.” Bình thường cô sẽ chơi trò dỗ dành đối phương, nhưng muốn chơi cũng phải có sức lực và tâm trạng, mà giờ cô chẳng hề có cả hai thứ ấy. Do đó, cô không nói năng gì, quay người rời phòng ngủ, đứng ở chỗ cửa ra vào thay đôi dép lê xanh trắng hôm qua mới mua, đá đôi giày cao gót sáu phân của người phụ nữ đang nằm trên giường vào góc. Rồi, cô lảo đảo đi ra khu nhà trọ như thể đang loạng choạng bước đi trên dây.
Cô thích tranh luận, thích tranh đấu gay gắt với người khác, nhưng đối phương phải có sức chiến đấu thì cuộc chiến mới không tẻ nhạt. Song, phương thức cãi nhau của người phụ nữ này vô cùng nghèo nàn, suốt ngày tức giận vì những chuyện vớ vẩn không đâu, đợi người khác tới dỗ dành, chiều chuộng, hạ giọng lấy lòng. Vô vị, vô vị vô cùng tận, vô vị đến mức cô không thể tìm ra điểm sáng, không có bất kỳ giá trị gì. Không có tính cách công chúa cũng chẳng có sức chiến đấu của công chúa, vô vị đến mức làm cô nhớ tới một người phụ nữ nào đó, ít ra đối phương còn ráng diễn vở kịch vứt đồ cô vào túi rác rồi ném ra ngoài cửa sổ với cô.
Đôi vợ chồng tầng ba bên cạnh còn có thể chịu được nhau chín tháng, chứ cùng lắm cô chỉ chịu nổi đôi giày và người phụ nữ kia thêm nửa tháng nữa mà thôi.
Cô thật sự đi kết hôn. Thứ Tư tuần trước, cô đã nhận lời cầu hôn của Ngũ A Ca tại quán lẩu khi ăn no căng suất lẩu 399 Đài tệ cực lãng mạn.[2]
Khi ấy, bát đĩa bày bừa lổn ngổn trên bàn, máu vịt sùng sục sùng sục trong nồi, Ngũ A Ca đang nhè vỏ của hai con tôm trong mồm ra, bất thình lình nói khẩn khoản thâm tình nói với cô: “Mĩ Lị, chúng ta kết hôn đi.”
“Hở?” Cô ra sức nhai miếng lòng trong mồm, liếc mắt sang A Minh đang ngồi cạnh Ngũ A Ca: “Nhĩ Khang, chồng anh vừa mới cầu hôn tôi đấy.”
“Nhĩ cái đầu bồ.” A Minh đang lột vỏ tôm, hai tay bóng loáng dầu: “À, Mĩ Lị, nói chân tình nè, giúp cái đi, làm công chứng là được rồi, không cần đi đăng ký đâu.” Nói xong, hết sức nịnh nọt dâng con tôm đã lột sạch vỏ cho cô.
“Hai anh định làm gì thế hở?”
“Làm gì đâu, tính lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi xin nghỉ, cộng với phép năm nữa để tôi với Ngũ A Ca đi Italy hưởng trăng mật.”
“Má nó, đám gay các anh ủ mưu tính kế ghê, tôi biết ngay các anh không tự dưng mời tôi đi ăn lẩu mà.” Cô uống một hơi cạn sạch cốc bia, nói tiếp: “Theo motif của tiểu thuyết trinh thám, sau khi chúng ta kết hôn, Ngũ A Ca sẽ gặp rắc rối ở Italy, nên tôi lấy được món bảo hiểm kếch xù, nhưng tổ trưởng Lý nhíu mày nói phát hiện ra vụ án không đơn giản, sau đủ loại so sánh đối chiếu vật chứng, phát hiện Ngũ A Ca có tham gia vào hoạt động phạm pháp đa quốc gia, phải giả chết vì muốn sống…”
“Nên bồ đồng ý rồi ha?” A Minh lại bỏ hai con tôm đã lột vỏ vào bát Lương Mĩ Lị.
“Chịu thôi, há miệng mắc lẩu rồi.” Cô gật đầu: “Anh biết không, nếu trong truyện kỳ thị đồng tính, sau khi chúng ta kết hôn, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm. Khoảng một trăm ngàn chữ đấu tranh vùng vẫy và tự ngẫm, cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, như hình với bóng biến thành tình yêu khác phái…”
“Mĩ Lị”, A Minh bất lực cắt ngang lời cô: “Ăn lẩu của bồ đi.”