Chanh Hoàng Phản Hồi

Chương 4

Ba ngày sau, ta cuối cùng đã được cho phép, có thể ngồi trên xe lăn, đến nhìn mẹ ta một lần cuối.

Khuôn mặt đã bị tô son trát phấn qua thoạt nhìn thật xa lạ, trống rỗng giả tạo, liền ngay cả nếp nhăn dường như cũng được căng ra. Bà ăn mặc một bộ trường sam quần dài theo phong cách cổ xưa, cách biệt so với những âu phục hoa lệ phù hợp mà bà thích mặc trước đây, màu sắc đương nhiên là màu da cam, đây đều không phải là màu bà thích nhất, thậm chí cũng không phải màu sắc Duẫn Hội thích nhất.

Màu da cam, kỳ thực là màu ta thích nhất.

Nhớ lại cái thời niên thiếu khi đó, thích ngồi dưới ánh trời chiều vàng rực, cầm ly nước cam ấm áp, hai đùi đong đưa, nhìn nam nhân trong bể bơi vòng qua lại như con thoi bơi a bơi a.

Ai biết điều thần kỳ chả thể lưu giữ, ánh dương quang rút đi, nước cam lạnh lẽo trở nên vừa chua vừa chát, hình ảnh nam nhân trưởng thành cướp đi toàn bộ mọi thứ của hắn, kéo hắn trơ trụi ôm vào trong lòng, tuyên bố: “Ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi.”

Ta quay đầu nhìn lại cái thời niên thiếu không biết theo ai kia, đáy lòng một mảnh thê lương.

Mất tròn một tuần nghỉ bệnh, Lâm tổng gấp đến độ suýt nữa hói cả đầu, A Phong tạm thời tiếp nhận đề án của ta, ngoại trừ thay đổi màu sắc bên ngoài, hắn không hề động vào bất luận bộ phận thiết kế nào, mà bắt đầu vẽ mẫu thiết kế mang đến.

Nhìn hàng mẫu, ta gật đầu. Bất quá chỉ là một cuộc triển khai thiết kế mà thôi, không cần quá hoàn mỹ. Đây là Duẫn đại tổng tài tự mình tiếp nhận phương án, chỉ cần hắn không mở miệng bới móc, những người khác của Hội Duyệt sẽ không đưa ra dị nghị.

Khoản dự chi kinh phí thiết kế đã ghi lại, Lâm tổng sắc mặt vui mừng hỏi thân thể ta thế nào rồi, có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày hay không, ta chỉ nói không sao, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, xót thương nhìn ta, cười đến mười phần.

Ngô Xán vừa thấy ta, hoảng hốt lo sợ kéo sang một bên, luôn miệng hỏi: “Ngươi sau đó đã ở đâu? Hiện tại có thể đi làm chưa?”

Ta nói có bạn bè đến giúp ta chuyển viện, cũng bởi vì đã đi mà không nói gì, hướng hắn xin lỗi. Người này quả là tốt, lập tức thoải mái, không so đo tính toán loại chuyện này, nếu không phải hắn đã có vợ có con, ta thật sự đã cho rằng hắn có thứ tình cảm khác không đúng đối với ta.

Tiểu Đặng vẫn trung thành với cương vị, đúng giờ thúc dục ta uống thuốc.

Mỗi lần đi tới Hội Duyệt để tiến hành khơi thông dự án, các tiểu thư ở các ban trong công ty đều sẽ tới hỏi có được may mắn lần nữa nhìn thấy Duẫn đại tổng tài hay không. Bởi vì lệnh cấm kỳ hạn một tháng chưa hết, các nàng đương nhiên nhiều lần đều thất vọng mà quay về.

Tất cả dường như đều đã dần trở lại quỹ đạo, ngoại trừ việc ta mất đi một người mẹ.

Dù cho lúc thần trí bà còn minh mẫn cũng không mấy quan tâm nhiều đến ta, sau khi thần kinh bất thường càng đối với ta làm như không thấy, nhưng bà dù sao cũng là mẹ của ta.

Cho tới bây giờ ta trên thế giới này, cũng chỉ còn lại một người thân cuối cùng.

Ngày đó chính thức tuyên bố triển khai dưới mưa, bên ngoài sắc trời càng u ám thì bên trong đợt triển lãm được lấy nền là sắc màu cam càng thêm ấm áp nhu hòa.

A Phong cảm khái nói: “Kỳ thực chọn màu này cũng không sai, kẻ có tiền kia cũng không phải loại bất tài.”

Ta kinh ngạc liếc hắn một cái, từ sau khi bạn gái bị một cậu ấm nhiều tiền cướp mất, đây là lần đầu tiên hắn đánh giá một kẻ lắm tiền theo cách khách quan như vậy.

Qua mười giờ, bên trong cuộc triển lãm bắt đầu có dòng người tràn vào, ta ngược lại không có việc gì làm, một mình một người ngồi trong góc phòng.

Tiểu Đặng mang đến một cốc nước chanh ấm nóng, ta lạnh lùng đẩy ra: “Người kia không nói cho ngươi ta không uống thứ này nữa sao?”

Nàng sắc mặt trắng nhợt, lập tức chạy vội đi tìm trà.

Ta thở dài. Cô gái này đều không phải đang nóng vội lấy lòng ta. Nàng đang nóng vội lấy lòng Chung Vị Luân. Ta đã từng tận mắt thấy qua, nàng đơn giản chỉ vì một lời tán thưởng của Chung Vị Luân mà nhãn thần liền tỏa sáng vẻ mặt hào hứng.

Theo nghĩa nào đó mà nói, hắn cũng là một sát thủ.

Biển người tuôn qua tuôn lại, nhìn vào mà đầu óc ta có chút hoa mắt, A Phong cầm hai khối chocolate đem qua cho ta ăn, bảo ta tiến lên xem cuộc triển lãm, còn hắn rất đói bụng, muốn đi ăn.

Kỳ thực cuộc triển lãm này cũng không có gì hay để xem, đại bộ phận sản phẩm mọi người đang nhìn chỉ dùng để trưng bày thử. Ta ngồi đến buồn chán, lấy điện thoại ra chơi xếp hình khối lập phương.

“Ta có thể ngồi ở chỗ này không?” Một thanh âm dịu dàng vang lên.

Ta ngẩng đầu, đó là một phụ nữ công chức độ tuổi ba mươi, đôi mắt vô cùng khôn khéo, như muốn nhìn thấu mọi biểu tình.

“Không thể.” Ta nói.

“Đừng đề phòng như vậy a, ” Cô ta cười nói, “Tôi chỉ là tới tiến hành phỏng vấn mà thôi.”

Ta quay qua …. Cô ta đã đem tấm hình lớn chụp cha ta cùng nữ nhân lõa thể chết bất đắc kỳ tử trên giường, đăng mười phần đều là trí tưởng tượng lên tập san để bán chạy, chuyện trên ta có thể tha thứ, bởi vì cô ta dù sao cũng chỉ là tìm tin tức kiếm cơm, ta chỉ không thể tha thứ cô ta đã bịa đặt tiếp tục đưa tin sau đấy, liền như thể gia đình ta vẫn luôn sinh sống là một vũng bùn thối nát xấu xa.

“Luyện Phi, ta vẫn rất quan tâm ngươi, sinh ra trong loại gia đình nào đều không phải lỗi của ngươi…”

Ta hầu như không nhịn được ý muốn đấm một phát trên mặt cô ta: “Cảm ơn cô vẫn luôn xem ta giống như hoa sen không bị nhiễm bẩn bùn lầy, đây thực sự là một loạt tin tức rất thành công, ta thay cô kiếm được vô khối nước mắt của độc giả sao? Hiện tại trên người ta đã không còn gì để cô có thể bới móc nữa, cô có thể cút xéo.”

Cô ta dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, đại khái bị ta thôi miên quá độ, thực sự cho rằng ta hoàn toàn không biết gì về việc thương xót những kẻ hèn mọn bị tổn thương.

“Ngươi hẳn là biết Hội Lăng kỳ thật là công ty bên dưới của Hội Duyệt? Ngươi làm việc cho hắn có phải có thể nói rõ ràng ngươi đã tha thứ cho hắn không?”

Ta dùng nhãn thần lãnh đạm đến cực độ nhìn cô ta: “Cô lại chuẩn bị bắt đầu bới móc đời tư của đại nhân vật kia sao, nữ ký giả Chu Hoan? Đáng tiếc thế lực hắn hiện tại cực kỳ hùng mạnh, không có tờ tạp chí nào dám đăng những thông tin gây bất lợi cho hắn.”

“Mẹ ngươi mấy ngày trước đã qua đời sao?” Cô ta đem khuôn mặt lại gần, “Ngươi có đau lòng không? Vì bà ta mà vô số tình nhân đều bị rớt lại phía sau, cũng chỉ có ngươi đứa con này, chẳng bao giờ nhận được tình yêu thương đầy đủ từ bà ta, liệu có vì bà ta mà đau buồn không?”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.

“Ngươi vì sao không tin các bài báo của ta là đều có căn cứ? Bởi vì ta phá vỡ biểu hiện giả dối mà ngươi tự cho là hạnh phúc? Ngươi không muốn bản thân có một người bố ăn chơi đàng *** cùng một người mẹ *** đãng, còn có một…”

Ta dùng hết toàn bộ sức lực cho cô ta một cái bạt tai. Ba một tiếng âm hưởng giòn tan, khiến cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

Đây không phải là lần đầu tiên ta đánh phụ nữ, đây là lần đầu tiên ta ở trước công chúng đánh phụ nữ.

Nửa bên mặt cô ta đỏ lên, tay phải ta vẫn giơ lên giữa không trung. Tùy ý cho bất cứ ai vừa nhìn cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Có một nam nhân chạy tới bảo vệ Chu Hoan, chất vấn ta: “Ngươi vì sao lại đánh Chu tiểu thư?”

Xung quanh một loạt tiếng các câu hỏi hùa theo. Chu Hoan cũng là người có tiếng tăm.

“Không sao, ” Người bị hại lấy khăn tay che mặt, “Đây không đáng là gì, trước đây còn có người dùng súng để đối phó với ta đấy chứ.”

“Ai bảo cô ngay cả những bí mật đút lót của những tên quan to cũng đều dám bạo gan đưa tin, hắn không ghi hận cô đến chết mới là lạ!” nam nhân kia hướng về phía cô ta gào thét.

A, ta thiếu chút nữa đã quên, ngược lại với đối đầu của Chu Hoan, là đám người ủng hộ.

***

Thế giới chẳng bao giờ trở lại như xưa khi đã trải qua bao nhiêu đau thương và tranh đấu…
Bình Luận (0)
Comment