Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân

Chương 11

Cảnh bái kiến đích mẫu cũng không lớn như trong tưởng tượng của Đồng Uyển Nhu, nhưng cũng đủ chấn động tâm can.

Đích mẫu Qua Nhĩ giai thị mặc một bộ sườn xám ngồi ở vị trí chủ mẫu, búi tóc búi cao giống như thể hiện địa vị cao cao tại thượng của bà, trên mặt không hề có ý cười, rất uy nghiêm, nếp nhăn trên khóe miệng chứng minh bà thường ngày là một người nghiêm khắc.

Ngồi ở bên cạnh Qua Nhĩ giai thị còn có một nữ nhân mặc sườn xám đơn sắc, cũng được búi tóc theo dòng chính, trang sức cài lên cũng không khác nhiều với Qua Nhĩ giai thị, Đồng Uyển Nhu không tiếng động đánh giá vài lần, ánh mắt bị chiếc khuyên vàng trên tai người đó hấp dẫn, lúc này nàng liền biết thân phận của nữ nhân này, đó là một trắc phu nhân khác của phủ Phú Sát, đeo khuyên vàng quan ngoại, chứng tỏ đó cũng là người Mãn Thanh, có thể an ổn ngồi cạnh Qua Nhĩ giai thị, điều đó nói lên hai người cùng một phe.

Ở bên kia, có sáu vị đang đứng, có đoan trang, có diễm lệ, có trẻ tuổi, có xinh đẹp, cũng có kiều mị, trên mặt họ đều là bộ dạng đến xem kịch vui, xem ra, đó chính là sáu thị thiếp của cha chồng nàng rồi.

Đồng Uyển Nhu xuất thân từ Đồng gia, sớm đã nhìn quen cảnh thị thiếp thành đàn thế này rồi, chính a mã của nàng ngoài chính thê, cũng có mấy tiểu thiếp, chắc chắn cũng có thị thiếp, mỗi dịp lễ tết, tất cả nữ nhân hợp lại, cảnh tượng đó cũng lớn hơn rất nhiều so với hiện giờ rồi.

Lý thị là người Hán, tuy rằng từ khi Khanh Hi lên ngôi, triều đình luôn nhấn mạnh ý kiến Mãn Hán một nhà, nhưng mà nữ tử người Hán có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu trong nhà ở Mãn Thanh là rất ít, dù là vị trí trắc phu nhân cũng còn là khó.

Có thể thấy được Lý thị cũng là người có năng lực.

Đồng Uyển Nhu đứng sau lưng Lý thị, hành lễ với đích mẫu là Qua Nhĩ giai thị không chút sai lầm nào, Lý thị lui sang một bên, Đồng Uyển Nhu lại kiến lễ với di nương phu nhân, cũng dâng trà.

"Đúng là cử chỉ của tiểu thư khuê các có khác, Lý tỷ tỷ vậy mà lại có được một người con dâu tốt nha."

Đồng Uyển Nhu dâng trà đến trước mặt một vị nử tử kiều mỵ, ma ma phía sau nhắc nhở nàng, đây là Lục di nương, Đồng Uyển Nhu kính trà, sau đó khẽ nhún người hành lễ, rồi mới bất động thanh sắc đi về phía sau Lý thị.

Xem ra Lục di nương chính là người mà cha chồng nàng mới nhét vào phủ, những vị di nương phía trước mặc dù nhìn nàng như định nói chuyện, nhưng chung quy vẫn không dám ngang nhiên sẵng giọng với Lý thị, mà Lục di nương lại dám nói như vậy, điều này đã nói lên, thời gian Lục di nương nhập phủ là ngắn, vẫn được cha chồng nàng xem trọng, có thể nổi lên tâm tư khiêu khích, muốn lợi dụng quan hệ xấu hổ của nàng, dẫn đến oán hận của Qua Nhĩ giai thị đối với Lý thị, để hai bên đối đầu còn Lục di nương đứng xem.

Đồng Uyển Nhu cười cười trong lòng, loại chuyện này quả nhiên chỉ có người mới đến mới làm ra.

Không nói đến Qua Nhĩ giai thị và Lý thị đều là những người từng trải, việc đấu đá ngầm giữa hai người cũng không phải việc sớm chiều, nông cạn châm ngòi ly gián như vậy, còn chưa đủ tư cách để hai nhân vật lợi hại để vào mắt, nghe lọt vào trong tai.

Chỉ thấy Qua Nhĩ giai thị lạnh lùng liếc mắt một cái về phía Lục di nương, rồi mới vẫy tay với Đồng Uyển Nhu, Đồng Uyển Nhu dùng ánh mắt hỏi qua Lý thị, thấy bà gật đầu rồi mới dám bước về phía trước.

Qua Nhĩ giai thị bày ra tư thái đích mẫu, sai người thưởng cho Đồng Uyển Nhu một vài thứ, còn nói vài câu nhắc nhở bình thường, rồi để Đồng Uyển Nhu đứng hong một bên, gọi Lý thị đến nói chuyện.

Đồng Uyển Nhu hiểu rõ dù là Qua Nhĩ giai thị ghi hận với nàng, nhưng cũng sẽ không ở trường hợp công khai mà làm khó xử nàng, dù sao việc tư giữa hai người nếu thư thật sự làm ầm lên, ai cũng đều mất mặt, hiện giờ phải đề phòng việc đại phu nhân ngấm ngầm ngánh chân.

"Bộ quần áo này của ngươi cũng không tồi, sao ngày thường không thấy ngươi mặc?" Đại phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười hỏi Lý thị.

Lần trước bà không nhịn được mới tát Lý thị mấy cái, lại bị Lý thị đến trước mặt lão gia cáo trạng, lão gia lại đến oán trách bà, nói bà không vừa mắt tỷ muội, cường thế thô bạo, là đố phụ hay nghi ngờ.... Biết Lý thị này không yếu đuối như vẻ bề ngoài, đại phu nhân cũng cảm thấy không cần phải cãi nhau để phân thắng bại, tỉnh táo lại, mấy cái bạt tai của bà thật sự là sai sót.

Lý thị cười mỉm, bày ra vẻ phong tình vạn chủng, cười nói: "Đại phu nhân có điều không biết, bộ quần áo này là tơ lụa vàng mỏng mát lần trước đất phiên tiến cống cho triều đình, hoàng thượng ban cho đại nhân, đêm đó đại nhân đi đến phòng cho ta, lại sai người may quần áo cho ta, vốn là ta cũng không muốn, nhưng nói thế nào cũng là một phần tâm ý của đại nhân, nên liền nhận."

Lời nói của Lý thị khiến cho tất cả nữ nhân ở đây đều dựng lông mày, nữ nhân hậu viện chính là như vậy, tất cả mọi người đều có, sẽ không có người để ý, không có người hiếm lạ, cần phải là chỉ có một mình có, như vậy mới có thể bị người để ý.

Thật hiển nhiên, quần áo từ lụa tơ vàng đất phiên tiến cống mà Lý thị mặc trên người, đích thị là độc nhất vô nhị, cho nên, bà vừa nói xong, ngay cả đại phu nhân cũng phải biến sắc rồi.

Lý thị vẫn bày ra vẻ hồn nhiên, hỏi Qua Nhĩ giai thị: "Đại phu nhân, nói vậy chỗ ngài cũng có loại vải này chứ?"

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Qua Nhĩ giai thị, trên mặt Qua Nhĩ giai thị đã không còn nhịn được nữa, hung hăng trừng mắt với Lý thị, sau đó mới nói:

"Đại nhân biết ta không có hứng thú với mấy thứ linh tinh, có loại vải nào mà Qua Nhĩ giai thị ta chưa từng thấy qua, mấy đồ vật của phiên bang, cũng chả có gì mới lạ. Đại nhân lấy ra cho ta? Không khỏi quá hẹp hòi rồi."

Những lời này của đại phu nhân, liền nâng nhà mẹ đẻ của Qua Nhĩ giai thị ra, ai mà chả biết, tổ tiên Qua Nhĩ giai thị là người có công khai quốc, Thái Tổ khi còn từng lệnh cho tổ tiên Qua Nhĩ giai thị thống lĩnh cánh trái tứ kỳ, hiện giờ vẫn còn lưu lại dư uy, vinh sủng của triều đình đối với Qua Nhĩ giai thị chưa từng suy giảm, bởi vậy những lời này của đại phu nhân nói ra, cũng không khiến cho người nào cảm thấy không đúng, ngược lại càng làm rõ xuất thân ưu việt và địa vị của bà.

Lý thị bị Qua Nhĩ giai thị gắn cho cái mác hẹp hòi, cũng không tức giận, mà còn nói thêm:

"Chắc là lão gia biết những thứ này không lọt nổi vào mắt xanh của đại phu nhân, như vậy lại tiện nghi cho chúng ta. Vậy là phải cảm tạ đại phu nhân rồi."

Người mà Lý thị chọn đến không tồi, Qua Nhĩ giai thị lấy xuất thân nhà mẹ đẻ ra để chèn ép bà, bà lại lợi dụng sự sủng ái của đại nhân mà đánh trả, Qua Nhĩ giai thị cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn bà vài lần, rồi mới quay sang nói với Đồng Uyển Nhu:

"Đúng ròi, có chuyện này mà ta lại quên mất." Qua Nhĩ giai thị nhìn chằm chằm Đồng Uyển Nhu, như là muốn nhìn ra một đóa hoa trên mặt nàng, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt Đồng Uyển Nhu, đắc ý nói:

"Mùng sáu tháng sau, Lục công tử cưới vợ, cũng là cưới tiểu thư Đồng gia."

Đại phu nhân vừa nói xong, những người ở đây đều ngây ngẩn cả người, mọi người đều biết, hiện giờ Đồng gia chỉ có duy nhất một dòng chính nữ thì đang đứng ở chỗ này, chẳng lẽ đại phu nhân muốn để Lục công tử cưới nữ nhi thứ xuất của Đồng gia sao?

Đồng Uyển Nhu tự nhiên ứng phó, khẽ nhún người hành lễ với Qua Nhĩ giai thị, nhỏ nhẹ nói:

"Như vậy thật khéo, chúc mừng đại phu nhân."

Hai mắt Qua Nhĩ giai thị nhìn chằm chằm Đồng Uyển Nhu, thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, bất giác có chút kỳ lạ: "Ngươi không hỏi xem là vị tiểu thư nào của Đồng gia sao?"

Vẻ mặt của Đồng Uyển Nhu vẫn như thường, cười hỏi: "Vâng, là Uyển Nhu sơ sót, xin hỏi đại phu nhân, không biết Lục công tử sắp cưới vị tiểu thư nào của Đồng gia?"

Qua Nhĩ giai thị không nghĩ tới Đồng Uyển Nhu lại nghe lời như vậy, hơn nữa lại vô cùng cố gắng tôn đại phu nhân là bà lên, đại phu nhân thu lại ý cười, hừ lạnh một tiếng, nếu đã như vậy thì bà còn giả vờ làm gì nữa, nói thẳng ra, đánh vào mặt nha đầu kia một trận cũng tốt.

"Chính là Tam tiểu thư Đồng gia, Đồng Tiêm Nhu."

Trắc phu nhân ở bên cạnh lúc này lập tức hưởng ứng hỏi: "A, vị Tam tiểu thư này cũng là dòng chính nữ sao?"

Đại phu nhân cười lạnh: "Mặc dù không phải là dòng chính nữ, cũng là một người thức thời có mệnh tốt." Qua Nhĩ giai thị nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Đồng Uyển Nhu, nói với nàng"

"Dù sao ngạch nương ngươi cũng nói Tam tiểu thư là người có mệnh tốt, ta cũng không cần nhất thiết phải là dòng chính nữ, dù sao Lục công tử là con trai trưởng, dù là cưới một thứ nữ, hắn vẫn là con trai trưởng, không giống một số người, dù là cưới một dòng chính nữ, đời này hắn vẫn là con thứ."

Lời này của Qua Nhĩ giai thị là muốn nói thẳng cho Lý thị và Đồng Uyển Nhu nghe, ngược lại Đồng Uyển Nhu vẫn bình tĩnh, Lý thị sau khi nghe xong liền biến sắc, thu lại nét cười.

Qua Nhĩ giai thị đắc ý lại cùng mọi người nói chuyện vài câu, sau đó cho người lui ra, bản thân thì được trắc phu nhân đỡ đi vào nội đường.

****

Lý thị và Đồng Uyển Nhu cùng đi qua hành lang gấp khúc, đi về phía sân viện của các nàng, một đường đều ủ rũ im lặng, Đồng Uyển Nhu thấy bà mất mác, không khỏi nói:

"Nương, đừng để ý những lời đại phu nhân nói ở trong lòng, bà ấy nói những lời đó chính là muốn chúng ta khổ sở, chúng ta càng mặc kệ, không khó chịu, như vậy thì mới đại phu nhân mới không đạt được mục đích."

Lý thị thở dài, dẫn Đồng Uyển Nhu đi đến hành liễu rũ bên bờ hồ nhỏ, rồi mới xoay người cầm tay Đồng Uyển Nhu, ngữ điệu chân thành nói:

"Con và Hằng nhi đều là những đứa nhỏ ngoan. Vốn là nương cảm thấy bản thân có lỗi với các con, đều là do ta vô dụng, mới khiến cho Hằng nhi xuất thân con thứ, cả đời bị người ta chỉ chỏ là con thứ, mà con êm đẹp là một dòng chính nữ, hiện giờ gả đi lại phải chịu kỳ thị như vậy...."

Đồng Uyển Nhu điều bà để ý chính là cái này, dịu dàng cười nói: "Nương, con muốn gả cho tướng công không liên quan đến thân phận của chàng, mà nương đã vì chàng làm nhiều chuyện như vậy, con nghĩ chàng nhất định cũng sẽ không trách người cho chàng xuất thân như vậy."

Lý thị nhìn mặt hồ trong vắt, nhất thời không nói gì, Đồng Uyển Nhu không khỏi nói thêm:

"Ông nội con đã từng nói một câu, xuất thân của một người không nói lên được tất cả, đời này muốn để người khác để ý thì phải dựa vào chính mình giành lấy, tướng công nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy."

Lý thị lại thở dài một cái, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đồng Uyển Nhu: "Hằng nhi cưới được con, chính là may mắn của nó, ta nhất định sẽ không để cho nó phụ lòng sự may mắn, phụ lòng con."

Đồng Uyển Nhu nghe xong những lời này của Lý thị, liền bật cười, chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi, mẹ chồng của nàng đã hai lần hứa hẹn với nàng, đều là không để cho con trai bà phụ lòng nàng, xem ra bà không phải không tin tưởng Phó Hằng, mà là đã mất đi tín nhiệm với nam nhân rồi.

Chẳng qua là Đồng Uyển Nhu cũng hiểu, sống lại một đại gia đình như vậy, bên người tướng công thê thiếp thành đàn, mà bà chỉ là một tiểu thiếp, sự bất an vẫn ngày ngày đêm đêm quấy nhiễu bà, sớm đã khiến sự tín nhiệm của bà vỡ nát rồi. Cho nên, bà mới dùng hết sức đắp nặn Phó Hằng thành một hình tượng như vậy, không chỉ vì muốn để Đồng Uyển Nhu an tâm, mà cũng chính là muốn để cho bà một phần trấn an.

Đồng Uyển nhu không trách bà, thậm chí cảm thấy Phó Hằng có một vị mẫu thân như vậy là may mắn. Chỉ là xem thái độ của đại phu nhân, vì để nàng và mẹ chồng nàng khó chịu, không tiếc để Lục công tử cưới nữ nhi thứ xuất của Đồng gia, chẳng qua là muốn ở trước mặt các nàng thể hiện sự ưu việt của con trai trưởng, khiến các nàng một người phải hối hận, một người phải lo lắng, từ đó mà sinh ra hiềm khích, mọi người không vừa mặt nhau.

Xem ra con đường sau này, nhất định sẽ bị bụi gai che kín, nhưng Đồng Uyển Nhu tin tưởng, chỉ cần bọn họ không quên tình cảm ban đầu, không nghe khiêu khích, thì có thể bình an bước qua con đường bụi gai mà đi trên con đường nhỏ của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment