Lý Tranh và Phó Hằng ở trong thư phòng thoải mái nói chuyện đến tận tối, vẫn còn chưa thỏa mãn đi ra. Phó Hằng cố gắng giữ Lý Tranh ở lại trong phủ dùng bữa, nhưng lại bị Lý Tranh từ chối, cũng không nói lời khách sáo mà nói thẳng là không muốn gặp Lý Vinh Bảo.
Lý thị biết ông và lão gia thứ nhất chính kiến không hợp, thứ hai thân phận cũng không đúng, nếu cứ giữ Lý Tranh ở lại, phỏng chừng đến lúc gặp mặt, tất cả mọi người đều không thoải mái, cho nên liền gật đầu, tự mình đưa Lý Tranh ra cửa.
"Cha không ở đây thì định ở chỗ nào?"
Lý thị đưa túi đồ mình đã chuẩn bị tốt nhét vào trong tay của Lý Tranh, bên trong là vài ba bộ quần áo mới để ông thay, hai đôi tất và giày, đều là bà tự làm lúc rảnh rỗi.
Lý Tranh nhìn nhìn, muốn nói lại thôi, sau đó đặt đồ vào cái sọt ở sau lưng, nói với Lý thị:
"Ở trạm dịch. Quan ngoại hồi kinh còn có thể ở đâu được, ngày mai ta tấu thỉnh vào triều, chắc là sẽ ở lại trong kinh thành vài ngày, đến lúc đó ta sẽ liên lạc với con. Đi vào đi dù sao vẫn còn gặp được thêm lần nữa."
"..."
Lý Tranh an bài thỏa đáng mọi chuyện, một chút cũng không để Lý thị nói chen vào, nói xong người cứ tiếp tục phong trần mệt mỏi xoay người rời đi, Lý thị nhìn bóng lưng của ông đi xa, chỉ làm thấy hình như so với lần trước lưng ông gù hơn một ít, tóc cũng bạc nhiều hơn một mảng.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, ông liền cô độc, cô đơn đến bây giờ, ở phủ tại Giang Nam ngay cả nha hoàn cũng không có, chỉ là hai ma ma phụ trách thổi lửa nấu cơm cùng một lão nhân coi nhà, ông lại không chịu dùng người ở nha môn để làm việc tư, mỗi lần đi ra ngoài, ông chỉ đi có một mình, tiêu điều đến không chịu được.
Lý thị đã nói với ông nhiều lần, bảo ông xin vào kinh công tác, nhưng mà Lý Tranh lại luôn từ chối, nói là ông còn chưa làm quan đủ, cũng không muốn vào kinh làm quan, chỉ muốn sống ở Giang Nam,vì dân đợi lệnh là tôn chỉ mà cả đời ông theo đuổi.
Lý Tranh từ chối nhiều lần, Lý thị cũng không làm gì được, dù sao nói ra cũng không làm gì được, tính khí của phụ thân bà còn cứng đầu hơn cả con lừa, dắt không đi, đánh không lùi, nếu không phải là chuyện ông muốn làm, người khác dù có dùng chín trâu cũng không kéo ông về được.
"Tướng công, sao vậy?"
Phó Hằng thấy nàng, cong môi lên cười, đi tới nắm lấy tay nàng, "Hôm nay vất vả cho nàng, tính cách của ông ngoại vẫn luôn thẳng thắn không kiềm chế như vậy, cũng không phải là muốn làm khó nàng."
Đồng Uyển Nhu che miệng cười: "Tướng công nói cái gì mà làm khó dễ, ông ngoại đến thăm chúng ta, thiếp vui mừng còn không kịp nữa. Nhưng mà tướng công, từ khi ông đi, vẻ mặt của chàng vẫn luôn u sầu, không biết là vì sao vậy?"
Phó Hằng nhìn nàng một lúc lâu, rồi mới nói với nàng lời thật:
"Lần này ông ngoài vào kinh chính là muốn làm một chuyện lớn. Nếu chuyện thành, triều đình sẽ xuất hiện sóng gió lớn, nếu là không thành...Ta lo lắng cho an nguy của ông."
Sau khi nói xong câu đó với Đồng Uyển nhu, Phó Hằng giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên xoay người, đến phòng khách cầm lấy mũ quan đặt ở trên bàn, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi, vừa không quay đầu lại lớn tiếng dặn dò Đồng Uyển Nhu:
"Tối nay ta không về ăn cơm, nàng và nương đi nghỉ sớm đi."
"..."
Khi Lý thị quay về, vừa đúng lúc gặp mặt hắn, Lý thị hỏi hắn định làm gì, Phó Hằng cũng không nói gì, cứ như vậy xông thẳng ra ngoài.
Đồng Uyển Nhu đi qua đón Lý thị, Lý thị liền hỏi nàng: "Hằng nhi sao vậy, gấp gáp như vậy là định đi đâu?"
Đồng Uyển Nhu đi lên phía trước, lắc đầu với Lý thị, nói: "Tướng công chưa nói, chỉ nói là buổi tối không về ăn cơm."
Lý thị đưa mắt nhìn về phía Phó Hằng biến mất, thở dài: "Tính cách của đứa nhỏ này, quả thật là vô cùng giống ông ấy."
Đồng Uyển Nhu mỉm cười: "Là vô cùng giống ông ngoại sao?"
Lý thị gật đầu, lại dùng giọng điệu bất đắc dĩ đến cực điểm nói: "Đúng. Tính cách đều là quật cường đến mức kỳ quái. Thôi, bọn họ không về, hai mẹ con chúng ta ở cùng nhau, mới không thèm để ý đến bọn họ đâu."
Nói xong, Lý thị liền ôm lấy cánh tay Đồng Uyển Nhu, hai người như tỷ muội thân mật đi vào trong sân."
*****
Buổi tối, Phó Hằng thật sự không về ăn cơm, nhưng mà, người mà Lý thị giận dỗi nhiều ngày nay, Lý Vinh Bảo lại đến.
Lý thị vốn là không muốn để ý đến ông, nhưng mà Lý Vinh Bảo lại nói với bà là muốn nói chuyện về Lý Tranh, khiến Lý thị không thể không lắng nghe.
"Lần này cha nàng vào kinh là muốn làm gì, nàng biết không?"
Lý thị nhìn chằm chằm Lý Vinh Bảo, thật lâu không nói gì, Lý Vinh Bảo bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy người phụ nữ này dù đã qua tuổi thanh xuân, nhưng mà trên người luôn có một ý vị khiến ông nhiệt huyết sôi trào, loại cảm giác này, ông không tìm thấy trên người bất kỳ thê thiếp nào khác.
Nhớ đến mấy ngày trước vì chuyện của Phó Hằng, Lý thị giận ông, đều không để ý đến ông, ông cũng không muốn đến tìm điều không vui, tận lực xa cách bà mấy ngày, muốn để bà tự mình tỉnh lại, nhưng mà hiện giờ thấy bà, mọi tức giận trong lòng giống như đều tan biến, không nói được với bà những lời hung dữ.
Lý Vinh Bảo vẫy vẫy tay với Lý thị, để bà đến ngồi cạnh mình, vốn là Lý thị cũng không muốn, nhưng lại bị Lý Vinh Bảo lườm một cái, mới không tình nguyện đi qua ngồi xuống.
"Mỗi lần ông ấy đến, đều sẽ ở trên triều nhấc lên một trận sóng gió, đừng nhìn ông ấy đã một bó tuổi, nhưng ông ấy chính là một người liều lĩnh, ta đến tìm ông ấy vài lần, muốn ông vào kinh thay ta làm việc, đừng cứ ở mãi tại Giang Nam làm một cái quan nhỏ thay dân chờ lệnh, nhưng ông luôn từ chối, không nể tình ta chút nào. Mỗi lần đều là vụng trộm quay về, vụng trộm đi, giống như là không nguyện ý nhận thức người con rể ta đây."
Ôm Lý thị vào lòng, như vậy Lý Vinh Bảo mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh một chút, rồi bắt đầu kể lể về Lý Tranh.
Lý thị nghe ông kể lể về phụ thân mình, trên mặt nhất thời nổi lên sương lạnh, Lý Vinh Bảo thấy bà như vậy, không khỏi sờ sờ mũi, chỉ nghe Lý thị nói với ông:
"Nói là cha ta không muốn nhận con rể, chẳng lẽ con rể ngài muốn nhận thức ông ấy sao? Một tiếng nhạc phụ đại nhân, ngài gọi được sao?"
"..."
Lý Vinh Bảo không nghĩ tới Lý thị sẽ dùng điều này để phản bác lại mình, nghĩ nghĩ, ông đối với Lý Tranh, thật sự là không gọi được một tiếng "nhạc phụ đại nhân". Ông và Lý Tranh vốn là cùng nhau làm quan trong triều, tuổi tác lớn nhỏ cũng chỉ hơn nhau hai, ba tuổi, nhưng mà ông lại cưới con gái của Lý Tranh, bối phận đột nhiên giáng xuống một cấp, tiếng nhạc phụ này quả thật là ông không thể gọi ra miệng được, nhiều năm như vậy, thật ra ông cũng có chút may mắn, Lý Tranh vụng trộm qua lại, cố gắng không đối mặt với ông, bằng không tình cảnh xấu hổ lúc đó có thể tưởng tượng ra được.
Thấy Lý Vinh Bảo không nói chuyện, Lý thị ở trong lòng ông không kiềm được mà giãy ra, giữ một khoảng cách với ông, trong lòng Lý Vinh Bảo đột nhiên trống không, bất đắc dĩ nhìn Lý thị, rồi mới nói thêm:
"Ai, thôi, ta cũng chỉ muốn cảnh tỉnh ông ấy, đừng đem mọi tội trạng trong triều ra sạch sẽ như vậy, nếu không phải tính cách của ông ấy quá mức thẳng thắn, dựa vào năng lực của ông ấy, làm quan đến ngày hôm nay, sao mới chỉ lên được chức ngũ phẩm Giám Sát Ngự Sử chứ? Quay về là vào kinh cáo trạng, ông ấy cũng không biết quan viên trong kinh đều sợ ông ấy đến."
Lý thị tất nhiên là hiểu cách làm người của phụ thân mình, tuy rằng cũng cảm thấy ông đắc tội với nhiều như vậy là không tốt, nhưng mà ngoài miệng lại không nói như vậy:
"Quan ngũ phẩm thì sao, cha ta vì dân làm việc, cũng không là vì muốn được thăng quan."
Nghe giọng điệu của Lý thị, rõ ràng là đã tốt hơn lúc trước, Lý Vinh Bảo lúc này mới từ trường tháp đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau bà, ôm chặt lấy bà, ở bên tai bà nói nhỏ:
"Đúng, ông ấy là vì dân làm việc kiếm được thanh danh, nhưng mà, ông ấy cũng không vì nữ nhi là nàng mà ngẫm lại...."
Lý thị vặn vẹo nửa ngày cũng không thể thoát được, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: "Ông ấy sao lại không nghĩ đến ta?"
Lý Vinh Bảo ngửi mùi hương trên người bà, mở miệng nói: "Ông ấy nếu như không chỉ là quan ngũ phẩm, nàng cũng sẽ không đến mức chỉ làm trắc phu nhân, mấy năm nay ta đối với nàng như thế nào, hẳn là nàng biết, nếu như năm đó cha nàng chịu khuất phục, với năng lực của ông ấy, sao tiên đế lại không nhìn thấy, đến lúc đó ông ấy làm đại quan, xuất thân của nàng tất nhiên cũng được nâng lên, cũng không phải chịu đựng Qua Nhĩ giai thị, cũng không để người phụ nữ đó chiếm mất vị trí chính phu nhân nhiều năm như vậy."
Lý thị nghe vậy, im lặng một lúc lâu, Lý Vinh Bảo nhìn thử bà một cái, cho rằng bà đã mềm lòng, khi đang muốn tiến thêm một bước, lại bị Lý thị dùng sức đẩy ra.
"Đừng nó những lời ngay cả chính mình cũng không tin được. Ta biết, xuất thân của ta không bằng Qua Nhĩ giai thị, ta cũng không có lòng muốn tranh vị trí chủ mẫu của nàng, ngày ấy gả cho ngài ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, đời này của ta chính là mệnh phải làm thiếp rồi. Ngài coi trọng thể diện bên ngoài như vậy, xuất thân của ta căn bản không có khả năng trở thành chính thê của ngài, ta cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái cho ngài, nhưng mà, ta đi theo ngài làm thiếp, con của ta là con thứ, điều này ta đều biết, chưa bao giờ oán hận, nhưng mặc dù là làm thiếp, ta cũng có tôn nghiêm của mình. Cha ta cả đời ngay thẳng, ta mới là vết bẩn lớn nhất cả đời của ông, ngài nói ta thì thôi, nhưng mà ngài không thể nói ông ấy như vậy."
Lý thị nói xong những lời này, trong đôi mắt dĩ nhiên là chưa đầy nước mắt, bà dùng ánh mắt mang theo tuyệt vọng và thất vọng nhìn Lý Vinh Bảo, nâng một bàn tay lên, chỉ về phía cửa nói:
"Ngài đi đi. Về sau đừng đến đây nữa, dù sao trong phủ có nhiều nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, ngài có thể để hoa tàn ít bướm như ta ném sang một bên, thuận theo sắc đẹp đi hưởng thụ, hàng đêm sênh ca đi."
"..." Lý Vinh Bảo đứng thẳng bất động, gương mặt dù đã qua năm mươi nhưng được bảo dưỡng thỏa đáng hiện ra vẻ xấu hổ, chỉ thấy gương mặt ông dần dần lạnh xuống, thật lâu sau mới lạnh giọng nói:
"Lý Đông Nhiễm, nàng có biết mình đang nói cái gì không? Nàng dám nói chuyện với ta như vậy sao?"
Lý thị không nhẫn nhịn nữa, chợt bùng nổ: "Ta dám rồi! Trước đây ta không dám, cũng không được cái gì tốt, ta lo lắng sợ hãi nhiều năm như vậy, sợ nói sai sẽ chọc giận ngài, nhưng mà, dù sao ngài cũng không thể mong đợi ta cả đời vĩnh viễn không có tức giận. Ta hôm nay liền nói cho ngài biết, ta cũng có tức giận, ta không muốn tiếp tục nhận nhục chịu đựng nữa, ngài cút đi cho ta! Cút--- Vĩnh viễn đừng đến nữa! Cút cho ta."
"..."
Lý Vinh Bảo nhìn bà tức giận, khó có thể tin thở ra một hơi, hai bên giằng co thật lâu, ông mới thở dài một cái thật sâu, đi đến gần Lý thị nói:
"Được rồi, nàng tức giận cũng đã phát ra rồi, coi như là ta sai, ta nhận sai được chưa, mau tới đây, đừng tức giận nữa."
Lý Vinh Bảo đi đến bên cạnh Lý thị, mở rộng hai tay về phía Lý thị, muốn ôm bà vào lòng trấn an một phen, nhưng mà, khi ông vừa mới đụng đến quần áo của Lý thị, đã bị bà dùng sức đẩy ra, hai mắt Lý thị chứa đầy nước mặt, giống như cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, cũng sắp hỏng mất rồi.
Lý Vinh Bảo xuất thân từ thế gia huân quý, chưa bao giờ thấy ông chịu đựng với một người phụ nữ nào như vậy, nhưng mà, sau khi chịu đựng đau lòng, lại đổi lấy phản ứng như vậy, nhất thời cảm thấy khó có thể chịu được, lạnh mặt, chỉ vào Lý thị nói:
"Ta không bao giờ đến nữa, nàng đừng hối hận."
Lý thị cắn chặt hàm dưới, cố gắng trấn định: "Tuyệt không hối hận!"
Lý Vinh Bảo một bên gật đầu một bên chỉ vào bà, nhấc vạt áo lên xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước, lại quay trở về, nói:
"Ngược lại ta muốn nhìn, ở trong phủ này không có sự che chở của ta, nàng sẽ trải qua những ngày như thế nào!"
Lý thị từ bên cạnh cầm lấy một bình hoa, ném xuống đất, vỡ thành ngàn miếng, chỉ vào Lý Vinh Bảo giận dữ hét:
"Cút..."
Lý Vinh Bảo giận dữ đi ra khỏi phòng Lý thị, khi đi qua cửa sân viện, nhìn thấy Đồng Uyển Nhu bị cảnh bọn họ cãi nhau làm cho sợ hãi đang núp sau cánh cửa, trên mặt liền hiện vẻ vẻ bối rối, muốn quay lại nhìn Lý thị một cái, nhưng lại nhịn xuống, cũng không quay đầu lại rời khỏi hậu viện.
Lý Vinh Bảo đi rồi, Lý thị ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, Đồng Uyển Nhu từ cạnh cửa thò đầu ra, nàng bị tiếng cãi nhau của bọn họ đưa tới, thấy toàn bộ cảnh hai người cãi nhau, đến hiện giờ, trong lòng nàng vẫn kinh hoàng, không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện này.
Lý trí nói cho nàng biết, những ngày kế tiếp của bọn họ ở Phú Sát gia sẽ không tốt đẹp, nhưng tự đáy lòng lại không nhịn được sinh ra cảm giác bội phục với Lý thị.
Lý thị là người đầu tiên trong những người phụ nữ mà nàng gặp, dám đứng ra cãi nhau với tướng công của mình như vậy. Cảm giác này, quả thật, quả thật....
Quá sung sướng!