Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 1.2

Như vậy sẽ không thấy được, cũng nghe không được. . . . . .

Nhưng là không có cách nào. . . . . . Căn bản. . . . . . Cô không đứng nổi. . . . . .

Ngắn ngủn mấy phút, trên người Triệu Thần Thành đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Dưới chân vô lực, tiếng mưa rơi vẫn còn đánh tâm của cô, dai dẳn không thôi.

Cô co người lại hết sức, che lỗ tai của mình, trong cổ họng mơ hồ lẩm bẩm một cái tên: Vệ Nhiên.

Hôm sau sáng sớm tinh mơ, chế tác John nhìn thấy Triệu Thần Thành mang theo hai quầng thâm trên mắt lắc lư đi vào, cau mày.

“Triệu Thần Thành, chúng ta chỉ có nửa ngày, cô có được hay không?” John ở trong giới gải trí danh tiếng không nhỏ, cũng chỉ là nghiêm nghị làm việc.

Triệu Thần Thành nhún vai một cái, hì hì nói: “John, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác sao? Điểm này mà còn không tin tôi sao.” Nói xong, cô tiến vào rạp.

Lăn lộn hai năm, Triệu Thần thành chỉ phát một Abum, nhưng một khúc “Sáng sớm” vừa ra lò đã ba lần đứng đầu bảng xếp hạng. Nếu không phải có quan hệ tới bản thân mình, có thể hiện tại liền không chỉ là quanh quẩn ở hai ba bài hát. Album mới “Thành” lần này được công ty ra sức nâng đỡ, bồi dưỡng mãnh liệt, làm mọi người xung quanh phải đổi ánh mắt nhìn cô, nhưng Triệu Thần Thành còn trước sau như một, vẫn mang dáng vẻ thản nhiên.

Đứng ở điện dung (capacitor) trước mi-cro, đeo ống nghe lên, Triệu Thần Thành trong nháy mắt liền yên lặng xuống. Cô nhắm mắt lại, nhạc đã sớm nhớ kỹ trong lòng.

Chỉ là âm thứ nhất bật ra, người bên trong phòng thu âm cũng giống như bị điểm huyệt đứng hình. “I’m in here, can any¬body see me? Can any¬body help?

I’m in here, a pris¬on¬er of his¬to¬ry, Can any¬body help?”

Cái âm thanh kia, vô ích cũng không yếu ớt, mang theo giọng mũi, quanh quẩn ở bên tai.

“Can’t you hear my call? Are you com¬ing to get me now?

I’ve been wait¬ing for, You to come res¬cue me, I need you to hold, All of the sad¬ness I can not, Liv¬ing in¬side of me. “

Âm sắc* của cô thật mạnh mẽ, mang theo từng tia một khói giọng khàn, kéo ra câu từ không ngớt. Nghe ra thật sâu bất lực, giống như là chỗ sâu nhất trong linh hồn đang van xin, khát vọng mong người nghe được, được chuộc tội. (* chất lượng giọng)

“I’m in here, can any¬body see me?

Can any¬body help?”

Vĩ âm* chậm rãi rơi xuống, tình cảm vẫn còn chút dư âm. Người chế tác để ống nghe xuống, nhìn về phía bên trong phòng thủy tinh vẫn như cũ nhắm hai mắt lại, đôi tay nắm thật chặt tấm kính ngăn cách Triệu Thần Thành, thầm nghĩ: vẫn là ca từ như vậy thích hợp với cô, dù sao cô cũng là một người từng trải. (*âm cuối)

Bị John kéo thu lại hai ba lần, cuối cùng Triệu Thần Thành mới được thả đi.

“Triệu Thần Thành, ghi âm cho cô là một loại hưởng thụ, không cần dằn vặt chạy tới chạy lui.”

Người thu âm vỗ vỗ bả vai cô, thầy giáo thanh nhạc cũng ở một bên nhỏ giọng trêu ghẹo. “Người này nói, không có gì để phản đối, ngay cả John chúng ta đều đồng ý. Mỗi lần nghe, vẫn là không kềm chế được bị thu hút.”

Triệu Thần thành từ trên cổ áo gỡ kính râm ra, đeo lên, che đi vẻ mặt có chút mỏi mệt của cô, chỉ vào John còn đang nghiêm nghị, khoa trương bật cười, nhỏ giọng nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn.”

Đi ra khỏi công ty, thời tiết bên ngoài còn hơi âm u. Xuyên thấu qua màu đen mắt kính, cảnh vật cũng che một màu sáng tro rực rỡ. Triệu Thần Thành lắc đầu, muốn thoát khỏi điệu hát đang vang vọng trong đầu. Ở tại trong một tòa thành, chờ đợi được chuộc tội, lại vĩnh viễn không thể nghe được. Cảm giác này, thật hỏng bét.
Bình Luận (0)
Comment