Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 45

Editor: Tịnh Hảo – Diễn đàn

Beta: Ngọc Hân

Triệu Thần Thành cố gắng đứng lên, nhưng đầu choáng váng mắt hoa, cuối cùng ngã trở về. Lúc này cửa phòng mở ra, mấy nhân viên phục vụ đi vào liền trói chéo hai tay của Triệu Thần Thành ra sau lưng. Triệu Thần Thành lại không còn chút sức lực nào.

Mắt nhìn thấy Triệu Thần Thành bên này không thể chống cự, Mai Phinh Vi để ly rượu xuống, cuối cùng cười vui vẻ, hận ý trong mắt quả thật có thể đánh hai lỗ thủng trên người Triệu Thần Thành: “Triệu Thần Thành, đại tiểu thư cô, nghĩ cũng đừng nghĩ đấu với tôi! Sao tôi lại để cho cô cướp người đàn ông của tôi! Tưởng Lạc Sanh muốn dùng tôi xong thì ném, không có cửa đâu!”

Mai Phinh Vi đẩy ngã Triệu Thần Thành trên đất, ngồi chồm hổm nắm cằm của cô: “Hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, cô đừng trách ai cả, muốn trách thì trách Tưởng Lạc Sanh coi trọng cô.”

Triệu Thần Thành ngồi trên đất lệ rơi đầy mặt, cô ước gì được lớn tiếng gào thét “Nhường cho cô đó! Tôi nhường Tưởng Lạc Sanh trợ cấp tiền cho cô!”, nhưng cô đã nói không nên lời. Hai tay bị trói của Triệu Thần Thành nghiêng dựa vào tay ghế sofa, cảm thấy khí ô-xy trong không khí quá ít ỏi, bản thân mình thì lại miệng đắng lưỡi khô. Mai Phinh Vi lấy điện thoại di động từ trong túi của Triệu Thần Thành ra, bấm số điện thoại, giọng khi gọi điện thoại của cô ta đối với Triệu Thần Thành mà nói, tựa như từ một thế giới khác truyền tới, rất hư vô mờ mịt.

“Tôi tặng cô một món quà lớn, nhanh chóng nhận lấy. Nếu không, hai mươi phút sau, ván đã đóng thuyền, thì có thể hình khiêu dâm của cô đỏ chót khắp internet.”

Triệu Thần Thành khó nhịn giãy giụa, FBI nhanh chóng tới kiểm tra thần kinh đưa người bệnh có nhân cách phản xã hội này đi hộ với!

Mai Phinh Vi khẽ cười cúp máy, Triệu Thần Thành cũng không rõ cô ta gọi điện thoại cho ai, có lẽ là Tưởng Lạc Sanh?

Tầm mắt của Thiên Hậu một lần nữa trở lại trên người Triệu Thần Thành, mang theo loại tố chất thần kinh đặc biệt điên cuồng. Triệu Thần Thành lại chỉ cảm thấy tác dụng của thuốc càng lúc càng lợi hại, tầm mắt có chút mơ hồ, lỗ tai cũng bắt đầu ong ong vang dội.

“Nóng hả? Yên tâm, sẽ thoải mái nhanh thôi. Thật là đáng tiếc, không thể tận mắt nhìn cô bị giày vò. Nhưng nếu gặp may, nói không chừng có thể nhìn thấy video trên web.” Mai Phinh Vi mơn trớn gương mặt của Triệu Thần Thành, ngay sau đó liền vung tay tát cô một cái, cái tát này giáng xuống, lỗ tai Triệu Thần Thành liền ù ù lợi hại hơn. Quả thật giống như pháo bông bắn lên, tiếng chiêng trống vang lên giữa trời.

Mai Phinh Vi tìm người tới cầm máy quay phim, đồng thời đỡ Triệu Thần Thành lên trên bàn thấp trước ghế sofa, cái bàn lạnh như băng ngược lại khiến Triệu Thần Thành dễ chịu hơn rất nhiều. Mai Phinh Vi cười lạnh, nói với ba bốn nam sinh ở đó, “Biết phải làm gì chứ?” Đối phương gật đầu, cô ta liền mở máy qua y phim ra rồi lui ra khỏi phòng.

Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã gặp heo chạy, tất nhiên Triệu Thần Thành hiểu rõ kế tiếp sẽ phát sinh cảnh tượng cẩu huyết đến cỡ nào. Ở đây không có chút năng lực phản kháng chỉ có thể mặc cho người định đoạt tình hình, nói Triệu Thần Thành không sợ hãi là giả. 

Giờ phút này một cái tay tách miệng Triệu Thần Thành ra, rót rượu mạnh nồng độ cao vào trong miệng cô. Triệu Thần Thành vốn chưa kịp nuốt xuống, bị nghẹn đến ho khan, nhưng rượu liên tục được rót vào. Cô lắc đầu muốn tránh né, kết quả chỉ khiến rượu mạnh rơi vãi khắp nơi, từ khóe môi chảy thẳng xuống, dính ướt tóc và gáy. Cho đến khi Triệu Thần Thành sặc đến thở không nổi, người nọ mới thu hồi chai rượu, nhưng lại đổ toàn bộ rượu dư lên người của Triệu Thần Thành. Áo sơ mi trắng của cô dính màu ố vàng, dính vào trên da, khiến làn da Triệu Thần Thành bị thiêu đốt khó chịu.

Có người dùng cây kéo cắt sợi dây buộc tay Triệu Thần Thành, nhưng thở dốc chưa đầy một lát, tay Triệu Thần Thành liền bị người khác cố định lên đỉnh đầu, bị trói lần nữa. Tư thế như vậy khiến cả người Triệu Thần Thành đều dang rộng, đường cong thân thể hoàn toàn lộ ra không sót thứ gì. Một người đàn ông cúi xuống, chôn môi ở cổ Triệu Thần Thành, liếm láp rượu mạnh sót lại trên người cô, gián tiếp gặm cắn, để lại dấu vết hồng tím rõ rệt. Lát sau theo làn da một đường đi xuống, dọc theo xương quai xanh đi tới trước ngực, hắn ta cắn mở ra nút áo sơ mi của Triệu Thần Thành.

Thiên Hậu nhất định hiểu rõ bản lĩnh Triệu Thần Thành cho nên liều mạng bỏ thuốc cô, dẫn đến việc mặc dù hiện tại Triệu Thần Thành dùng hết toàn bộ sức lực, cũng không tránh ra được. Suy nghĩ duy nhất hiện tại của cô là muốn bất kể ai, có năng lực nhanh chóng giống như nam chính trong ngôn tình, đúng lúc chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Lúc đang mở đến nút áo thứ ba thì người con trai dừng lại, sau đó không có dấu hiệu nào báo trước, hắn ta thô bạo giật áo sơ mi Triệu Thần Thành ra, trong căn phòng an tĩnh vang lên tiếng nút văng rơi trên đất. Lúc này ngay cả ý thức của Triệu Thần Thành cũng bắt đầu mơ hồ, làn da phơi bày trong không khí cảm giác được chút lạnh lẽo, nhưng từng đợt nóng vẫn không thể chống đỡ được như cũ, tay bị trói vừa thử giãy giụa, Triệu Thần Thành đột nhiên cảm giác tuyệt vọng, giống như cái chết của Vệ Nhiên vào ba năm trước, trong đầu cô hiện ra một hàng chữ rõ ràng, cô và Thẩm Mục đã chơi đùa xong. Giờ khắc này, lại còn như thế này…  

Chẳng qua bây giờ trong đầu hiện lên một hàng chữ, chữ viết thêm vô số màu: Cô thật đảo ngược tám đời huyết thống cũng phải làm một đời nữ nhân vật chính của loạt “Hình khiêu dâm”!

Nhưng, thật là vô cùng may mắn, Triệu Thần Thành đúng là có số mệnh nữ chính.

Người trong phòng còn chưa có tiến thêm động tác nào, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau và tiếng phá cửa đáp lại tiếng lòng của Triệu Thần Thành! Đúng vậy, là tiếng phá cửa. Cánh cửa phòng bền chắc được khóa trái kia bị phá ra trước mặt mọi người ở đây, còn tay nắm cửa chẳng biết đã bay đi đâu. Người trong cửa vốn là những tiểu lâu la chỉ biết chơi đùa, chưa từng thấy trận chiến này, lúc ấy hết sức kinh hãi.

Thẩm Mục là người đầu tiên xông vào bên trong cửa, nhìn thấy Triệu Thần Thành bị trói, áo ngực trên người bị lột ra cùng với đôi tay còn đang nắm áo sơ mi của người con trai, tiến lên hai ba bước đứng yên tại chỗ đạp người con trai bên cạnh, phía sau anh là các chú cảnh sát vũ trang đầy đủ giờ phút này cũng tiến vào bao vây hiện trường ở HOLD. Thẩm Mục cởi dây trói cho Triệu Thần Thành, nhanh chóng cởi âu phục của mình bao lấy Triệu Thần Thành. Sự tà ác trên người anh Triệu Thần Thành chưa từng thấy qua.

Còn chưa kịp xác nhận cô hoàn toàn được an toàn, Triệu Thần Thành đã đưa tay vòng lên cổ Thẩm Mục, đầu cô tựa vào trước ngực anh. Thẩm Mục ngửi được mùi rượu tỏ khắp không khí, cùng với nhiều người xa lạ như vậy, vẻ mặt bình tĩnh ôm chặt cô hơn, sau đó bế lấy cô ra khỏi phòng “Quay DV.” Nhìn Triệu Thần Thành nằm trong ngực, anh khó khăn khạc ra bốn chữ. “Yên tâm, anh sẽ xử lý.”

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, rốt cuộc vào giờ khắc này thần kinh của cô cũng được thả lỏng, cô biết rõ cô đã an toàn, bởi vì có anh ở đây. Nhưng đáy lòng lại có một loại cảm xúc khó chịu xông tới, khiến cô suýt không hô hấp được. 

Triệu Thần Thành được bao bọc bởi y phục của Thẩm Mục ngồi ở ghế cạnh tài xế, trên người dinh dính khó chịu. Thẩm Mục nói mấy câu với chú cảnh sát rồi ngồi vào trong xe. “Đó là thuốc gì?” Triệu Thần Thành mở miệng, lúc nói chuyện hô hấp vẫn dồn dập như cũ, “Không còn hơi sức.”

“Chắc là trong thuốc kích thích có thêm thuốc làm mềm cơ bắp, cho nên toàn thân mới không còn hơi sức. Trở về tắm nước lạnh, sẽ tốt hơn nhiều.” Giọng nói của Thẩm Mục vẫn cứng rắn như cũ.

“Lúc nãy là Mai Phinh Vi gọi điện cho anh?” Triệu Thần Thành cần phân tán lực chú ý của mình, vì vậy rất muốn nói chuyện một lát. “Thế nào? Em hy vọng là ai? Tưởng Lạc Sanh sao?” Thẩm Mục cho xe chạy, cũng không nhìn Triệu Thần Thành. Tên của Tưởng Lạc Sanh khiến cuộc nói chuyện phút chốc trở nên căng thẳng, Triệu Thần Thành ngồi trên ghế khó khăn di chuyển, cả người cô toàn mùi rượu, cơ thể càng nóng hơn, trong giọng nói mang theo vẻ uất ức, “Bật nhiệt độ điều hòa lớn hơn chút đi. Nóng.”

Thẩm Mục hít sâu, hạ giọng dịu dàng nói, “Là do thuốc phát tác, em nhịn một chút, chúng ta về nhà trước.”

“Tới…. Chỗ anh.” Triệu Thần Thành nghĩ đến chuyện này nếu để cho người gàn dở trong nhà biết, việc đó hậu quả quả thật không thể nghĩ. Tối thiểu người gàn dở số một nhất định sẽ nhốt cô giam giữ một tháng.

Tuy chỉ có mười phút đi xe, Triệu Thần Thành cảm thấy hết sức gian nan. Lần đầu tiên cô dùng thử thuốc kích dục tương truyền trong miệng chốn giang hồ, lại còn sử dụng chung với rượu, hiển nhiên phản ứng không tốt, phỏng đoán cũng sắp hết rồi.

Đến nhà, Thẩm Mục trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm, mở vòi hoa sen ra rồi dội nước lạnh lên người Triệu Thần Thành. Sau đó, anh cất bước rời đi, đến phòng quần áo tìm đồ cho cô.

Triệu Thần Thành tựa như khối bọt biển rời khỏi nước, lúc này rốt cuộc trở lại trong nước, cô ra sức mở nước mức lạnh nhất, liều mạng tắm. Sự nóng ran hơi rút đi, nhưng cảm giác vẫn còn một lượng nhỏ, rượu cũng phát huy tác dụng vào thời khắc này, suy nghĩ của cô gần như ngừng lại, thậm chí không có ý thức muốn cởi mấy thứ vải vóc cản trở dính trên người. Cô cảm giác mình bị sự ham muốn nung nấu, siết chặt….

Chờ Thẩm Mục cầm quần áo đi vào thì thấy Triệu Thần Thành đang muốn từ trong bồn tắm đi ra ngoài, trên người còn đang mặc quần áo dơ ướt đẫm, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt không có tiêu cự.

Thẩm Mục tiến lên đỡ lấy cô, nhưng trong nháy mắt tay của anh chạm vào Triệu Thần Thành, người con gái lại gần như phản ứng theo bản năng đẩy anh ra. Cô cắn môi, nức nở lắc đầu.

Thẩm Mục cho là do dược tính và rượu mới khiến cô cáu kỉnh như vậy, đè nén tức giận lại nói: “Triệu Thần Thành, thay quần áo có được không?”

Nhưng những lời này chẳng những không làm Triệu Thần Thành nghe lời, ngược lại khiến cô giãy giụa nhiều hơn, mặc dù không có hơi sức, nhưng cô vẫn liều mạng lui về phía sau, vào lúc Thẩm Mục sửng sốt buông tay ra, cô lập tức lùi đến trong góc của bồn tắm…

Triệu Thần Thành co ro ôm chặt lấy thân thể của mình khiến Thẩm Mục lại tức giận bước tới, “Tránh xa như vậy làm cái gì? Không thể chạm vào em sao?”

Lại là giọng nói lạnh băng này, giọng nói kia phóng đại vô hạn bên tai Triệu Thần Thành, và nước lạnh như băng tưới lên người cô càng thêm thẩm thấu, cô không biết mình xảy ra chuyện gì, cô không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt cợt nhã của những kẻ kia, còn có cảm giác tuyệt vọng đó… Rõ ràng cô không phải là người yếu ớt như vậy… Nhưng những hình ảnh kia không có cách nào xóa đi trước mắt… Là tác dụng của thuốc hay là rượu, cô không biết, chỉ biết là ham muốn tăng lên, gần như ép vỡ cô…

“Em… bẩn…” Từ giữa răng cô chậm rãi phun ra hai chữ như vậy, sau đó đưa mắt lên nhìn về phía Thẩm Mục, chốc lát, cô lập lại một lần nữa, “Em bẩn.”

Cảnh tượng như vậy, cho dù Thẩm Mục biết Triệu Thần Thành nhiều năm rồi, dù Thẩm Mục từng thấy lúc Triệu Thần Thành yếu ớt nhất tăm tối nhất, cũng vẫn giật mình. Bởi vì ngày trước mặc dù rất thống khổ, rất đau đớn, cô cũng sẽ không buông tha chính cô, sẽ không nói ra những lời này.

“Triệu Thần Thành, em…”

Anh vừa muốn mở miệng lại bị Triệu Thần Thành cắt đứt, “Thẩm Mục, anh sẽ buông tha em sao?” Cô nói xong, dựa lưng vào vách tường di chuyển từng chút.

Vẻ mặt người đàn ông nổi gợn sóng, “Em muốn nói cái gì?”

“Tại sao, Thẩm Mục, tại sao muốn giữ lại quần áo của em?” Tầm mắt cô mơ hồ rơi vào áo ngủ của cô trên tay anh, “Không phải anh hận em sao? Rõ ràng là em hại chết Vệ Nhiên, nhưng muốn anh gánh chịu giúp em. Rõ ràng là em không an tâm kết hôn, nhưng muốn anh ở yên tại chỗ chờ em. Vệ Lam thích anh như vậy, cái gì cũng chịu làm vì anh, anh lại không cần. Em kiểu cách, em ích kỷ, em nói chuyện yêu đương với người đàn ông khác, thậm chí loan truyền scandal trên giường, rõ ràng anh tức giận như vậy rồi, rõ ràng thất vọng đến cực độ rồi, khổ sở đến sắp chết…” Cô khó khăn bước đi, rốt cuộc tiến tới gần trước mặt anh, “Tại sao như vậy mà anh vẫn không buông tha em, không vứt bỏ em?” 

“Tại sao?” Cô ngửa đầu nhìn anh, tầm mắt xuyên thấu qua sương mù, cố chấp nhìn anh.

Sau đó, anh nhìn thấy trong hốc mắt ẩm ướt không ngừng tích lũy cuối cùng hóa thành hàng lệ rơi xuống.  

“Tại sao? Bởi vì anh từng nói qua…” Giọng nói anh kiên định. “Đời này, không phải em thì anh không cưới.”
Bình Luận (0)
Comment