Editor: Tiểu Anhh
“Cô đúng là âm hồn không tan.” Mạc Trăn nhìn ánh nến yếu ớt trên bàn cơm, miệng tuy rằng nói mát, nhưng chân mày chau lại cả đêm chậm rãi giãn ra.
Trong bóng tối truyền đến tiếng ‘xí’, thân hình A Diêu dần dần xuất hiện trước mặt anh, “Tôi đã nói rồi, trước khi tôi nhớ ra mình là ai thì tôi sẽ không đi.”
Mạc Trăn nâng mắt, bóng dáng A Diêu trong bóng đêm lộ ra một cỗ ánh sáng trắng lạnh, cô ôm hai tay bay giữa không trung, từ trên cao nhìn anh, tựa như một…… nữ lưu manh.
“Cô lên sân khấu cũng rất ngầu, có thể bật đèn được chưa?”
A Diêu: “……”
Cô tức giận đến trước mặt Mạc Trăn, gằn từng chữ một: “Không! Muốn!”
Mạc Trăn mím mím miệng, khó có khi không phát cáu. Ánh nến mong manh chỉ có thể miễn cưỡng chiếu đến chiếc bánh, trong phòng ăn vẫn một mảnh đen tuyền, nhưng cũng không gây trở ngại Mạc Trăn tìm công tắc điện.
Thấy Mạc Trăn đứng dậy từ trên sofa, ý đồ bật đèn, A Diêu vội vàng chạy lên ngăn lại: “Từ từ, thổi nến trước đã!”
Mạc Trăn quay đầu nhìn A Diêu, khóe môi treo một nụ cười nhạt, “Ý của cô là tôi phải sờ soạng đi đến nhà ăn đúng không?”
……
A Diêu rầu rĩ không lên tiếng, chỉ là hai ngọn nến từ nhà ăn chậm rãi bay tới phòng khách. Chiếc bánh lơ lửng giữa không trung —— hơn nữa trên mặt bánh còn cắm hai ngọn nến, chậm chạm bay tới chỗ mình, hình ảnh này thật sự không tốt đẹp chút nào.
Mạc Trăn luôn có ảo giác nó sẽ trực tiếp úp lên mặt mình.
Anh không tự giác xoay đầu đi, chỉ chừa lại cái ót đối mặt với chiếc bánh. Bánh kem bay tới phòng khách liền nhẹ nhàng ‘hạ cánh’ lên bàn trà, A Diêu nhìn ót của Mạc Trăn, bĩu môi, “Chẳng qua anh lười không muốn động mà thôi.”
Ánh nến màu cam hắt lên vách tường một cái đầu lớn, Mạc Trăn xoay người lại, ‘phù’ thổi tắt ngọn nến. Ngay giây tiếp theo, đèn trên đỉnh đầu chợt lóe, trong phòng sáng ngời như lúc đầu.
“Sao anh không ước đã rồi mới thổi nến!” A Diêu nhìn hai cây nến đang bốc khói, khẽ cau mày, ngọn nến lại “Phừng” đốt lên.
Mạc Trăn: “……”
Anh đến trước bàn rồi cúi xuống, lặp lại điều ước hôm nay trên đu quay một lần nữa, “Hy vọng năm nay tôi có năm triệu, Amen.”
A Diêu: “……”
Xem ra anh rất muốn có năm triệu trong năm nay.
Lại thổi tắt ngọn nến, Mạc Trăn nhìn cái bánh mà đau đầu. Một cái bánh lớn như vậy, làm thế nào để ăn hết nó đây? Nghĩ đến những nghệ sĩ khác trong công ty uống nhiều hai miếng nước đều bị Đường Cường chỉ trích, so sánh với mình quả thực anh ta đã rất nhân từ rồi.
Dao nhựa cắm trên bánh run lên, bắt đầu tự động cắt bánh. Bánh ngọt là do Đường Cường đặt mua, là loại bánh mousse hoa quả mà Mạc Trăn thích. A Diêu nhìn hoa quả và bơ trên bánh hết sức mê người, nuốt nước miếng đem miếng bánh đã cắt tới trước mặt anh, “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạc Trăn nhìn khối bánh lớn bay trên không trung, nghĩ nghĩ một lát, vẫn duỗi tay nhận lấy, “Cám ơn.”
“Ừm……” A Diêu tại chỗ vặn vẹo hai cái, nhăn nhăn nhó nhó nói, “Hôm nay thực sự rất xin lỗi, tôi không nên ngang ngạnh kéo anh đến công viên giải trí.” Có lẽ mỗi ngày đều ngây ngốc bên cạnh anh, cô đã quên Mạc Trăn là đại minh tinh được hàng vạn cô gái theo đuổi.
Mạc Trăn xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng, “Lúc trước cô đã đi đâu?”
A Diêu ngốc lăng một chút, thành thật trả lời: “Không còn sức lực, không thể bay trở lại, nên ở công viên nghỉ ngơi một lát.”
Quả nhiên giống sư phụ nói. Nuốt trái cây vào, anh vừa múc miếng bánh nhỏ, vừa móc di động ra.
Trên màn hình là một đống tin nhắn chúc mừng của người thân và bạn bè, Mạc Trăn chỉ soạn hai chữ cảm ơn rồi gửi cho tập thể. Khung thông báo xuất hiện biểu tượng máy bay giấy một lúc lâu mới hiển thị ‘tin nhắn được gửi đi thành công’.
Bỏ di động xuống, chưa đến hai giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Mạc Trăn nhìn màn hình, hai chữ “Đô Đô” đang sáng lấp lánh.
A Diêu cũng nhìn màn hình theo, “Cháu gái anh à?”
“Ừ.” Mạc Trăn nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, một tiếng trẻ con giòn tan truyền ra ống nghe, “Cậu nhỏ, chúc mừng sinh nhật ~~”
Mạc Trăn cười cười, nhại theo giọng điệu của Đô Đô: “Đô Đô thật là ngoan ~”
Đầu kia điện thoại Đô Đô cười khanh khách hai tiếng, giọng ngây ngô của trẻ con lại vang lên: “Cậu nhỏ, cậu rất không ngoan nha, một mình chạy tới công viên trò chơi mà không gọi Đô Đô.”
Mạc Trăn: “……”
Chuyện này sao Đô Đô biết nhanh vậy, chẳng lẽ con bé còn lướt Weibo sao?
…… Trẻ con bây giờ thật đáng sợ.
Đô Đô lại quấn lấy Mạc Trăn hỏi đông nói tây năm sáu phút, cuối cùng điện thoại bị mẹ Đô Đô nhận lấy, “Tiểu Trăn, khi nào rảnh thì trở về ăn một bữa cơm, bố mẹ đều nhắc đến em rất nhiều lần.”
“Em biết rồi.”
“Còn có, bố kêu em nhanh chóng đá cô Tống Nghê gì đó đi, ông còn nói mắt nhìn của em thật sự quá kém.”
Mạc Trăn: “……”
Mẹ Đô Đô nói tới đây, Đô Đô bên kia cũng đoạt điện thoại nói, “Cậu nhỏ, Đô Đô cũng không thích cô ta! Đô Đô không muốn cô ta làm mợ nhỏ mình đâu!”
Mạc Trăn: “……”
Mấy người suy nghĩ nhiều quá.
“Em cùng Tống Nghê nửa xu quan hệ cũng không có, bố có rảnh quan tâm đến chuyện này không bằng bảo ông quan tâm đến bệnh tiểu đường của mình ấy.”
“Lão tử không có bệnh tiểu đường, thằng nhóc chết dẫm!” Mạc Trăn vừa nói xong, điện thoại lại truyền tiếng gào thét mười phần trung khí, tiếp theo điện thoại bị người khác đoạt lấy, “Lão tử vẫn đang ở độ tuổi phong lưu phóng khoáng, mày không biết tao đẹp trai bao nhiêu đâu!”
Mạc Trăn: “……”
“Vâng, mỗi ngày bố đều tự mình đẹp tới tỉnh.” Anh bình tĩnh châm chọc.
“……”
“Nếu tao mà không đẹp trai, mày có thể được sinh ra đẹp đến vậy không?” Người bên kia im re một lát, để cứu vớt lòng tự tôn của mình lại nói tiếp.
“Người khác đều nói con lớn lên giống mẹ.”
“……”
“Tút” điện thoại bị cắt đứt, Mạc Trăn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc” trên màn hình, đặt di động lên bàn, tiếp tục ăn bánh.
A Diêu ngồi bên cạnh Mạc Trăn, nhìn chằm chằm di động trên bàn lẩm bẩm: “Quan hệ của anh với người nhà thật tốt.”
Những lời này tựa như một viên đá nghịch ngợm, hoặc như một làn gió nhẹ thỉnh thoảng phất qua, tóm lại là trong lòng anh đã nổi lên một vòng gợn sóng không lớn không nhỏ.
Chiếc dĩa đưa tới bên miệng bất giác dừng lại, Mạc Trăn há mồm nuốt bánh vào trong bụng, “Thật ra không tốt như vậy đâu, tôi với bố tôi thường xuyên cãi nhau.”
A Diêu hơi rũ đầu xuống, vừa giống như nói cho Mạc Trăn nghe, lại như tự nói với mình, “Nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ ngày sinh nhật anh, còn gọi điện cho anh để chúc mừng.”
Mà tôi, ngay cả người nhà mình còn không nhớ được, càng không cần phải nói đến sinh nhật.
Kì quái, miếng bánh trong miệng bỗng nhiên trở lên khó nuốt, anh buông đĩa, nghiêng đầu nhìn cô, “Người nhà của cô sẽ nhớ rõ sinh nhật cô, lại càng nhớ rõ cô.”
Trong lòng A Diêu cảm thấy ấm áp, ngay cả chóp mũi cũng có chút chua xót. Ngoài ý muốn ngước mắt nhìn Mạc Trăn, giọng nói của cô dường như hơi nức nở, “Mạc tiên sinh, tôi rất muốn hôn anh một cái.”
Mạc Trăn: “……”
Duy trì tư thế nhìn nhau, Mạc Trăn mỉm cười nói với cô: “Hãy giữ lấy cảm giác này, để nó vĩnh viễn chỉ là một ý nghĩ.”
A Diêu: “……”
Cuối cùng Mạc Trăn chỉ giải quyết miếng bánh A Diêu đưa cho mình, còn dư lại bốn phần năm, không, phải là năm phần sáu. Anh định nhét vào tủ lạnh để bảo quản, nhưng có rất nhiều đồ ăn vặt vừa đưa đến, trong tủ đã không còn chỗ cho bánh kem ‘dung thân’.
Nhìn chiếc bánh hoa quả trên bàn, Mạc Trăn cân nhắc suốt mới đưa ra quyết định khó khăn, cứ cho nó…… đứng như vậy đi.
Lên tầng hai tắm rửa một cái, Mạc Trăn lại ôm máy tính bắt đầu lên mạng. Đầu tiên, anh đăng lên Weibo, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người ngày hôm nay.
Bên cạnh hàng tá những lời chúc mừng sinh nhật, chuyện buổi chiều ở công viên giải trí vẫn tiếp tục xôn xao trên Weibo. Hai đề tài ‘Đẹp choai đến không có bạn’ và ‘Bạn bè của tôi rất ít’ thậm chí còn nhảy lên bản tin hot nhất bảng xếp hạng.
Mạc Trăn giật nhẹ khóe miệng click mở bình luận, xem một cái lại một cái. Hầu hết bình luận đều tương tự nhau khiến Mạc Trăn xem bốn năm trang thì mất hứng thú, đang muốn thoát khỏi Weibo, góc trên bên phải lại có nhắc nhở mới nhảy ra.
Hơn nữa mỗi lần làm mới, con số trên đó cứ tăng theo cấp số nhân.
Khóe mắt Mạc Trăn hơi nhảy dựng, là máy tính bị động kinh hay vẫn là máy tính bị động kinh?
Nhất định là máy tính bị động kinh.
Mang tín niệm như vậy, Mạc Trăn mở nhắc nhở góc trên bên phải. Anh cảm thấy mình như một dũng sĩ.
Đó là một trang báo giải trí bát quái nhỏ trên Weibo, Weibo này từ trước đến giờ lấy việc thăm hỏi minh tinh làm nhiệm vụ của mình, cơ hồ mỗi ngày đều có thể bào bới một ít tin nóng hổi, có số lượng fan đáng kể.
Mà Mạc Trăn vừa mới bị điên cuồng tag vào một cái, hai phút trước Weibo này tuyên bố một bát quái mới.
Bạn dám tin không!!! Mạc thiên vương bị Tống Nghê ngoại tình!!! Một giờ trước, bác chủ (blogger) ở một quán bar mà các minh tinh thường xuyên ra vào thấy Tống Nghê cùng bạn trai mới của cô ta! Cử chỉ hai người cực kỳ thân mật, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao Mạc thiên vương lại cô độc đến công viên trò chơi trong ngày sinh nhật rồi! ┭┮﹏┭┮
Dưới Weibo còn đính mấy bức ảnh, ánh đèn lờ mờ không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt Tống Nghê. Mà người đàn ông cô ta đang kéo tay, chắc là bạn trai mới mà bác chủ nhắc đến.
Tuy bác chủ không tag Mạc Trăn cùng Tống Nghê vào, nhưng người hâm mộ đã bị tin này chọc giận, hận không thể mang Tống Nghê đi lột da, máu chảy đầm đìa trình lên cho Mạc Trăn.
Dám ngoại tình nam thần các nàng, tuyệt đối không để nhà ngươi nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai! —— Các nàng hiển nhiên đã quên mất, đại bộ phận trong số các nàng từ lúc bắt đầu đã không tin Tống Nghê là bạn gái Mạc Trăn. Nhưng không ai để ý, các nàng chỉ để ý Tống Nghê muốn gây tiếng xấu, lại dính dáng đến Mạc Trăn, được nửa đường lại thông đồng với thằng khác thì đây là chuyện gì!
Đây là khiêu khích, khiêu khích trần trụi!
_____________________________