Một tiếng ‘meo’ này không chỉ khiến người phụ nữ sửng sốt một chút, lại càng khiến A Diêu cứng đờ tại chỗ.
Mẹ kiếp mẹ kiếp cái quỷ gì vậy? Tại sao cô lại meo!
A Diêu vẫn còn đang hỗn loạn, người phụ nữ nghi ngờ nhìn nó. Con mèo nhỏ này cũng không bị thương, chỉ là tại sao sau khi ‘meo’ xong một tiếng lại đột nhiên có dáng vẻ phát điên?
"Sao vậy?" Cô ta đưa tay ra, muốn vuốt lông mèo con, lại bị nó kêu gào né tránh.
"Meo meo meo meo meo meo meo!"
...
Tuyệt vọng! Đối với thế giới này chỉ có thể meo tuyệt vọng!
Nếu có thể, A Diêu bây giờ chỉ muốn đón gió rơi lệ.
Tay người phụ nữ đưa ra hơi chậm lại, A Diêu tức giận né tránh tay cô ta, chạy như gió ra ngoài.
Người phụ nữ: "..."
Cô cảm thấy bóng lưng mèo nhỏ chạy nhanh rất anh tuấn.
A Diêu lại trì độn, cũng phát hiện mình nhập vào con mèo ngu ngốc này là sự thật. Mặc dù đúng là cô đã nói phải học thuật nhập vào người, nhưng mà... Thật xin lỗi Trăn Trăn, lần đầu tiên của tôi không phải cho anh ríu rít ríu rít ríu rít.
Chẳng qua so với đề tài lần đầu tiên nhạy cảm này, bây giờ trước mặt A Diêu đặt một vấn đề nghiêm trọng hơn —— cô không ra được.
Giống như cô không biết mình nhập vào trên người con mèo nhỏ như thế nào, cô càng không biết làm thế nào để đi ra.
Một hơi xông đến cửa nhà Mạc Trăn, A Diêu giơ móng trước tuyệt vọng cào cánh cửa đỏ thắm.
Những pháp thuật vô cùng thần kỳ kia của cô quả nhiên tất cả đều mất hiệu lực, bây giờ cô ngay cả phá cửa cũng không xuyên qua được!
Sau khi cào cửa một lúc, A Diêu như đèn đã cạn dầu nằm bất động trên đất.
Lúc Mạc Trăn trở lại, phát hiện trước cửa có một con mèo đen đang cuộn tròn.
Khóe mắt không tự chủ giật hai cái, anh luôn cảm thấy hình ảnh này quen quen.
Khi đi tới cửa, mèo con vốn nằm trên đất giả chết như được sạc đầy pin bắn lên, còn không ngừng vòng quanh chân Mạc Trăn, kêu meo meo liên tục.
Mạc Trăn nhìn mèo hoang dưới chân, rơi vào trầm tư.
Bây giờ đã gần vào thu, tỷ lệ mèo động dục hẳn là không lớn. Loại bỏ hạng mục được chọn này, Mạc Trăn còn cẩn thận phân tích một phen, sau khi chắc chắn mình không biết nó thì mở cửa vào nhà.
Nhưng trong nháy mắt cửa mở ra, mèo con dựa vào thân thủ mạnh mẽ của nó, nhanh như chớp chạy vào.
Mạc Trăn: "..."
Cái loại tinh thần không biết xấu hổ này cũng cực kỳ quen.
Mèo con sau khi vào phòng vẫn kêu meo meo không ngừng, Mạc Trăn cân nhắc chốc lát, vẫn nhấc chân vào phòng, thuận tay đóng cánh cửa phía sau. Không để ý tới mèo con bên chân nữa, anh nhìn quanh phòng một vòng, không thấy A Diêu. Hơi nhíu mày lại, đã bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, sao vẫn chạy loạn khắp nơi vậy?
"A Diêu?" Mạc Trăn đi vào trong mấy bước, ngẩng đầu hướng về phía tầng hai gọi một tiếng.
"Meo!" Không chờ A Diêu trả lời, mèo con lại kích động kêu một tiếng, sau đó thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên, đụng ngã máy tính để bàn.
Mạc Trăn giựt giựt khóe miệng, bởi vì anh phát hiện, con mèo này đang mở máy tính.
...
Anh chưa từng nghĩ tới nội dung vở kịch sẽ phát triển ly kỳ như vậy, chờ đến khi anh điều chỉnh xong tâm tình tiếp nhận giả thiết này, mèo con đã chọc mở nguồn điện lên, hơn nữa nó còn biết mật khẩu mở máy!
Mạc Trăn: "..."
Anh cảm thấy anh còn cần ít thời gian để tiếp nhận giả thiết này.
Lạch cạch cạch cạch.
Móng vuốt mèo con gõ trên bàn phím, gắng sức đánh một hàng chữ ——
Trăn Trăn, tôi là A Diêu QAQ.
Mạc Trăn: "..."
Móng vuốt của mèo tất nhiên không linh hoạt như tay người, đánh ra chữ càng là một kỹ thuật sống. Nhưng sau khi nó đánh loại chữ Trăn Trăn vô nghĩa này, vẫn còn có tâm tư đánh một ký hiệu biểu cảm?!
Giống loài bất đồng quả nhiên không cách nào khai thông.
Câu nói này ít nhất chậm ba phút, Mạc Trăn mới miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Có thể giải thích với tôi rốt cuộc chuyện này là sao?"
A Diêu giơ giơ chân, lại lạch cạch cạch cạch nhấn lên bàn phím.
Con mèo này vừa rồi suýt chút nữa bị xe đụng, tôi muốn cứu nó, kết quả không cẩn thận nhập trên người nó, không ra được QAQ.
Mạc Trăn: "..."
Thật là một câu chuyện đầy kịch tính.
Mạc Trăn hít một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống, "Cô còn có thể ngu thêm một chút không?"
A Diêu rưng rưng nước mắt nhìn Mạc Trăn một cái, gõ lên bàn phím, "Đây thật là một câu chuyện bi thương."
Mạc Trăn nhếch mép, "Không, đây hoàn toàn là bộ phim hài."
A Diêu: "..."
Lạch cạch cạch cạch —— QAQ
Mạc Trăn: "..."
Mạc Trăn thở dài, xắn ống tay áo, "Tóm lại, đi tắm trước đã."
Tắm? Trong nháy mắt tinh thần A Diêu tỉnh táo, "Meo ~!"
Cái giọng nhộn nhạo này khiến Mạc Trăn không nhịn được co rút khóe miệng, "Là cô tắm không phải tôi tắm."
Ôm A Diêu từ trên bàn lên, Mạc Trăn trực tiếp vứt nó vào phòng tắm tầng một.
Trời sinh mèo không thích nước, nhưng A Diêu trong tay Mạc Trăn lại thích ý kêu meoo mãi —— nếu như có thể, thực ra cô càng muốn ngaoo hơn.
"Cô đừng lộn xộn! Nước bắn hết lên người tôi rồi!”
"Méo!"
"Bảo cô đừng lộn xộn! Lưỡi cô liếm chỗ nào đấy hả!"
"Méo méo!"
"Bỏ cái đuôi ra! Con mèo ngu ngốc!"
"Méo éo ~~~~ "
...
Tắm mà cứ như đánh trận vậy, khi tắm xong cả người Mạc Trăn đầy mồ hôi. Vớt A Diêu từ trong bồn ra, Mạc Trăn ném một tấm khăn lông lớn lên người nó, động tác hơi thô lỗ xoa xoa bộ lông ướt nhẹp của nó. Sau khi hút qua nước một lần, Mạc Trăn cầm máy sấy treo ở một bên, bắt đầu thổi lông cho A Diêu.
"Meoooo~~~ "
A Diêu cực kỳ hưởng thụ được Mạc Trăn hầu hạ, sớm biết làm mèo có đãi ngộ tốt như vậy, cô nên sớm bỏ nhà ra đi.
Sau khi tắm sạch sẽ, Mạc Trăn lại bắt đầu cắt móng cho A Diêu. Lúc tắm A Diêu nháo thì nháo, trái lại không dùng móng cào anh bị thương. Chẳng qua móng vẫn phải cắt, Mạc Trăn nhìn móng tay dài như vậy cảm thấy không thoải mái.
Đặt A Diêu lên đùi, Mạc Trăn cầm một cái bấm móng tay cẩn thận sửa móng mèo. A Diêu mềm oặt nằm trên người anh, còn thoải mái dụi dụi cằm lên đùi anh, "Meoo ~ "
Mạc Trăn giữ móng vuốt của cô, cảnh cáo nói: "Đừng động."
A Diêu meo một tiếng, coi như đáp ứng.
Thật vất vả sửa móng xong, Mạc Trăn đã mệt gần như tê liệt. Lúc trước diễn cả một ngày ở đoàn làm phim đã rất mệt, không nghĩ tới về nhà còn phải hầu hạ tổ tông này!
"Meoo ~" A Diêu thè đầu lưỡi phấn nộn liếm lên mu bàn tay Mạc Trăn một cái, rõ ràng là mèo, nhưng bộ dạng kia lại chân chó không phù hợp.
Nhìn ra được A Diêu đang lấy lòng mình, Mạc Trăn hừ một tiếng, đặt cô xuống đất, đứng người dậy lên tầng hai.
"Meoo." A Diêu ngửa đầu nhỏ nhìn anh một cái, cũng theo sau anh chạy lên tầng.
Mạc Trăn cầm đồ ngủ, đi thẳng vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy rào rào. A Diêu lách vào qua khe hở cửa phòng ngủ, tiến tới trước cửa kính mờ kêu mấy tiếng, còn lấy chân cào cào mới yên tĩnh lại.
Lúc Mạc Trăn tắm xong đi ra, A Diêu đang ngoan ngoãn ngồi chồm hổm ở cửa, cái đuôi phía sau còn lắc qua lắc lại.
Mạc Trăn: "..."
Đây thật sự không phải là chó sao?
Thấy Mạc Trăn đi ra, A Diêu chủ động sáp tới, dựa vào chân anh lấy đầu cọ cọ, "Meo ~ "
Lông A Diêu mềm mại, cọ ở cẳng chân có chút ngưa ngứa, còn có chút dễ chịu.
Mạc Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua mèo đen nhỏ, người này thật là dễ thương đến hồn nhiên thiên thành*.
( Hồn nhiên thiên thành 浑然天成: nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời)
Chẳng qua dựa theo phong cách cao lãnh (cao quý + lạnh lùng) của Mạc Thiên Vương, anh sẽ không thừa nhận mình bị làm cho mềm lòng đâu.
Dùng mũi chân đá đá A Diêu, trên cổ Mạc Trăn vắt một cái khăn lông trắng, xoay người xuống tầng.
Bận việc đến tận bây giờ, ngay cả một ngụm nước còn chưa uống, vẫn là tìm một ít thứ gì đó làm no bụng thì quan trọng hơn.
Đến khi mở tủ lạnh ra Mạc Trăn mới phát hiện, thức ăn của anh đã gần hết. Đồ ăn vặt lúc trước đã ăn xong từ lâu rồi, ngay cả lương thực Đường Cường định kỳ mang đến dự trữ cũng sắp thấy đáy. Trước mắt trong nhà còn thừa lại nhiều nhất... có lẽ là chanh.
Mặc dù ăn lâu như vậy, vẫn còn thừa hơn nửa thùng.
Cắt một quả chanh, Mạc Trăn cực kỳ tự nhiên cắn một miếng, giống như anh cắn không phải chanh mà là cam ngọt vậy.
"Meo ~!" A Diêu nhoài người trước cửa tủ lạnh cào liên tục, coi như ngôn ngữ không thông, Mạc Trăn giống như có thể nghe hiểu cô nói ——
"Bụng rỗng ăn chua không tốt cho dạ dày! Trong tủ lạnh có đồ có thể ăn!"
Ngồi xổm xuống sờ sờ đầu mèo của A Diêu, cô thích ý nheo mắt lại dụi dụi đầu lên bàn tay to.
Mạc Trăn cúi đầu xuống, không kìm được khẽ cười một tiếng, lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra trêu chọc mèo con lại thú vị như vậy.
Lại nói tiếp, cô có đói bụng không?
Lấy ngón tay chọt chọt lông trên cổ A Diêu, Mạc Trăn thấp giọng hỏi: "Cô đói không?"
"Meo!" A Diêu nặng nề gật đầu.
Mạc Trăn nghĩ nghĩ, lấy hộp sữa tươi trong tủ lạnh, rót vào một cái đĩa nhỏ đặt trước mặt A Diêu. A Diêu lè lưỡi một chút, lại chạy về phía máy tính phòng khách.
...
Mạc Trăn cảm thấy đầu có chút đau. Nhưng anh vẫn nhận mệnh đi theo.
Cạch cạch cạch cạch —— Tôi không thích uống sữa tươi.
...
Mạc Trăn thuận thuận khí, mới nói: "Mèo nên uống sữa tươi."
Mới không phải!
A Diêu thở phì phò lại đánh một hàng chữ, "Tôi muốn ăn chân gà."
Mạc Trăn: "..."
Đây tuyệt đối là chó.
Cạch cạch cạch cạch —— Tôi muốn ăn chân gà!
Lần này ngay cả dấu chấm than cũng dùng tới.
Mạc Trăn nheo nheo mắt, "Còn ồn ào nữa thì cho cô ăn thức ăn cho mèo."
...
QAQ
Đường Cường đủ tư cách làm một bảo mẫu tận tụy với trách nhiệm, khụ, người đại diện kim bài, đã sớm tính Mạc Trăn gần hết thức ăn. Vì thế làm áo bông tri kỷ của Mạc Thiên Vương, Đường Cường chủ động xách mấy túi thức ăn to chạy nhanh tới nhà Mạc Trăn.
Nhưng anh ta không nghĩ tới, sau khi cánh cửa mở ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Một con mèo đang... gặm chân gà?
Đường Cường cảm thấy tam quan của mình không tốt lắm, tuy mèo muốn ăn thịt, nhưng mà mèo trực tiếp tóm lấy chân gà gặm... phải là một nhân tài kiệt xuất.
"Mèo nhà cậu thật đặt biệt, còn biết gặm chân gà a ha ha." Đường Cường cảm thấy túi nilon trong tay hơi nặng, giống như trong cuộc đời không phải chịu sức nặng như vậy.
Còn may Mạc Trăn thấy những thứ này đều là đưa cho mình, chủ động nhận sức nặng trong tay Đường Cường, "Không hổ danh là người đàn ông Cập Thời Vũ* của Khải Hoàng."
Đường Cường giật giật khóe miệng, đây tuyệt đối không phải đang khen anh ta, "Mạc Trăn, cậu nuôi mèo lúc nào thế?"
"Vừa mới." Mạc Trăn đi tới trước tủ lạnh, định lấy thức ăn trong túi dời trận địa.
Đường Cường vẫn còn ngây ra nhìn A Diêu chăm chú, động tác gặm chân gà của con mèo này... Thật sự quá thành thạo.
"Meo ~?" Có lẽ bị Đường Cường nhìn chằm chằm liên tục đã ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mình, A Diêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, lại làm cho tim Đường Cường mềm nhũn.
Đáng yêu quá >. <!
"Mi tên gì? Đường Cường khom người xuống, bế A Diêu lên, vừa muốn thả trong ngực dày xéo một phen, mèo con trong tay đột nhiên bị người cướp đi.
"Trên người mèo có bọ chó, không được ôm loạn."
___________________________________________
Cập Thời Vũ 及时雨: Đây là ngoại hiệu của Tống Giang, một đầu lãnh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Khi còn làm Áp Ti trong huyện, Tống Giang luôn là người cứu khổn phò nguy, đáp ứng kịp thời những anh hùng hảo hán, giang hồ hiệp khách gặp cơn nguy nan hoặc lỡ bước sa chân cần được giúp đỡ, cho nên mọi người mới tặng cho ngoại hiệu là Cập Thời Vũ.