Editor: Tiểu Anhh
Cả hai người đều không nói gì trong khoảng thời gian ngắn, trong văn phòng an tĩnh lạ thường.
Đường Cường nhìn Mạc Trăn không chớp mắt, muốn dùng ánh mắt giao chiến để áp chế đối phương.
Nhưng Mạc Trăn đối mặt với ánh đèn flash sáng mạnh như ban ngày mà vẫn thong dong thản nhiên, cho nên không ngạc nhiên chút nào, trận chiến này vẫn là Mạc Trăn thắng.
Đường Cường cúi đầu cầm tách cà phê trên bàn, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Mạc Trăn chờ anh ta uống một hớp cà phê, mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện này đúng là tôi không suy nghĩ chu toàn, xin lỗi.”
Nếu không phải trước đó Phiêu Phiêu đã quật ngã mấy tên kia, anh không chắc mình có thể trở về toàn thân được hay không, nếu mình xảy ra chuyện gì, sẽ tạo ra rất nhiều phiền toái cho công ty. Ngoài ra, từ khi bắt đầu xuất đạo Đường Cường vẫn luôn bên cạnh mình, hai người vừa là đồng nghiệp mười năm vừa là bạn tốt, Mạc Trăn biết anh ta đang lo lắng cho mình.
Đường Cường thở dài, xoa xoa mi tâm, “Thôi được rồi, cậu không sao thì tốt. Nhưng từ lần sau trước khi quyết định làm chuyện gì, dù cậu không nghĩ cho mình, thì cũng hãy nghĩ tới người bên cạnh mình, và cả hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ của cậu nữa.”
“Biết rồi.” Mạc Trăn ngoan ngoãn nhận sai làm Đường Cường không còn gì để nói, anh ta lấy một vật từ ngăn kéo ra, đặt lên bàn, “Lá cờ thưởng này cậu có muốn lấy về treo ở nhà không?”
Mạc Trăn nhìn lá cờ rất giống cờ đỏ lúc đi học, khóe mắt giật giật, “Treo ở công ty đi, như thế công ty càng vinh dự.”
Đường Cường: “...”
Chẳng qua cậu thấy nó không hợp với phong cách nhà cậu thì có.
Vì Mạc Trăn còn phải chạy tới studio đóng phim, vậy nên không ở lâu trong văn phòng Đường Cường. Lúc đi ra, Hàn Mai Mai nở nụ cười yêu kiều nhìn anh rời đi.
Nam thần võ công cái thế: Thế nào thế nào? Mạc Thiên Vương cầm lá cờ đi hả?”
Cửu chế thoại mai: Không có ╮(╯_╰)╭
Nam thần võ công cái thế: Tớ biết ngay mà, nam thần không phải loại người câu nệ danh lợi!
Cửu chế thoại mai:...
Cửu chế thoại mai: Tớ thấy có lẽ anh ấy chỉ đơn thuần cho rằng lá cờ đó không phù hợp với phong cách nhà anh ấy.
Ngón tay Lucy đặt trên bàn phím giật giật, đang muốn gõ một câu phản bác, QQ của Hàn Mai Mai lại tới.
Cửu chế thoại mai: Đường đổng bảo tớ treo cờ lên phòng nghỉ của Mạc Thiên Vương. _(:3” ∠)_
Nam thần võ công cái thế: Treo xong nhớ nhắc tớ một tiếng, tớ muốn đi chiêm ngưỡng chiêm ngưỡng.
Cửu chế thoại mai:... Thật ra tớ càng muốn treo cậu lên hơn.
Nam thần võ công cái thế: Tin tớ đi, tớ không có cách nào để phất phơ theo chiều gió giống lá cờ đó đâu.
Cửu chế thoại mai: Bây giờ cậu đang ở tầng 38?
Nam thần võ công cái thế: Có chuyện gì à?
Cửu chế thoại mai: Tớ lên giúp cậu phất phơ theo chiều gió.
Nam thần võ công cái thế:... Tớ thấy cậu dịu dàng điềm đạm thì càng khiến người ta yêu quý hơn.
Nam thần võ công cái thế: Người đâu rồi?
Nam thần võ công cái thế: Không phải cậu lên thật chứ??
Nam thần võ công cái thế: Cảnh sát còn chưa đi xa, cậu đừng có làm bậy!
A Diêu đi theo Mạc Trăn đến studio đã lâu không tới, nhưng bất hạnh lại gặp Tống Nghê. Hôm nay Tống Nghê có một cảnh diễn cuối cùng, cô ta bị nhiễm virus rồi vĩnh biệt cõi đời.
A Diêu rất vinh hạnh mình có thể trở thành một trong những người được chứng kiến một cảnh này.
Vì phải biểu hiện cơ thể bị virus xâm nhập, thợ trang điểm đã tốn bao nhiêu tâm huyết giúp Tống Nghê trông có vẻ sa đọa, mùi vị này thật sự rất sảng khoái, chỉ cần nhìn thôi cũng đã phê.
Tống Nghê cũng bị mình trong gương dọa sợ, lập tức xảy ra tranh chấp với thợ trang điểm. Thợ trang điểm tận tình giải thích với cô ta, nói đây là vì hiệu quả diễn xuất vân vân, chẳng qua không có nói mình là fan não tàn của Mạc Trăn.
Cuối cùng sau khi thương lượng với đoàn làm phim, thợ trang điểm không tình nguyện trang điểm lại cho Tống Nghê nhạt một ít. Cô nàng vừa trang điểm lại, vừa tự an ủi mình. Không sao, dù sao vẫn còn hiệu ứng sau hậu kì, cô sẽ không nói, em gái làm hiệu ứng cũng là fan não tàn của Mạc Trăn đâu.
Tống Nghê miễn cưỡng chấp nhận một nửa bên mặt bị thối rữa, tâm trạng cực kì không tốt, lúc quay vết thương dữ tợn kết hợp với ánh mắt hung ác, khủng bố dị thường.
Đến mười hai rưỡi, cơm hộp được đưa tới đoàn làm phim, thấy nhân viên công tác đẩy xe cơm tới đây, A Diêu vô ý thức trốn sau lưng Mạc Trăn.
Mạc Trăn không nhịn được cười, anh không dấu vết nhìn A Diêu một cái, thấp giọng hỏi: “Nếu sợ như vậy, cần gì phải theo tôi tới đây?”
A Diêu chép chép miệng không lên tiếng, Mạc Trăn mở hộp cơm, lấy đũa chọc chọc, “Yên tâm đi, ông chủ của cơm hộp Vượng Vượng đã đưa vào sổ đen của studio, bây giờ tất cả nhân viên bảo vệ đều có hình vẽ của ông ta.”
A Diêu bị Mạc Trăn chọc cười, thật ra dù ông chủ đó lại tới đây thì cô cũng không sợ ông ta, bây giờ cô đã theo Phiêu Phiêu giả quỷ!
Nhìn trong hộp cơm của Mạc Trăn có chân gà, A Diêu lại cảm thấy có chút đói bụng, “Trăn Trăn, tôi muốn ăn chân gà.”
Mạc Trăn: “...”
Anh giả bộ không nghe thấy, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Thấy Mạc Trăn không đếm xỉa tới mình, A Diêu tiếp tục cố gắng nói: “Nếu không cánh gà cũng được.”
Mạc Trăn vẫn bất biến trên dòng đời vạn biến ăn cơm.
A Diêu cắn răng, liếc mắt nhìn trường quay một vòng, cuối cùng chọn Tống Nghê —— bởi vì trong hộp cơm của cô ta có món sườn xào chua ngọt đã gợi lên hứng thú của A Diêu.
Mạc Trăn nhìn A Diêu bay tới gần Tống Nghê, dường như chỉ trong nháy mắt, A Diêu lắc mình một cái biến mất tại chỗ. Thân thể Tống Nghê cứng đờ một chút, trợ lý bên cạnh lanh tay lẹ mắt tiếp lấy cái đũa rớt xuống khỏi tay cô, lo lắng hỏi: “Chị Tống Nghê, chị sao vậy?”
A Diêu đã thích ứng với cơ thể này, ngước đầu lên nhìn trợ lý tóc ngắn chỉnh tề, “Không sao.”
Trợ lý ngẩn người, từ trước tới giờ Tống Nghê chưa hề cười với cô, mặc dù nụ cười này phối hợp với trang điểm trên mặt cô ta... có chút kinh dị.
A Diêu nhận lấy đôi đũa, bưng hộp cơm đi về phía Mạc Trăn. Trợ lý nhìn hướng đi của cô, miệng há càng to. Mẹ nó, chị Tống Nghê lại bắt đầu tìm đường chết hả!
Mạc Trăn thấy Tống Nghê tới chỗ mình, giật giật khóe miệng không nói gì. Ngược lại Tống Nghê rất nhiệt tình, dứt khoát ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, “Trăn Trăn, tôi dùng sườn xào chua ngọt đổi lấy chân gà được không?”
Mạc Trăn: “...”
Tình tiết của vở kịch này thật sự quá kỳ lạ, tất cả nhân viên công tác trong đoàn làm phim không kìm lòng được nhìn lại.
Moá nó, chẳng lẽ đây là tập hai: phong hồi lộ chuyển?! ( nghĩa là thay đổi 180 độ)
Hiện trường người xem tha thiết trông đợi, Tống Nghê dùng một miếng xương sườn nhỏ đổi lấy chân gà trong chén Mạc Trăn, không sai, cô ta thật sự đổi lấy chân gà trong chén Mạc Trăn! Dùng một miếng xương sườn nhỏ!
Hơn nữa Mạc Thiên Vương còn không phản kháng!
A Diêu như ý nguyện thoả mãn gặm chân gà, thỏa mãn ợ một cái, “Trăn Trăn, sao anh không ăn thế?”
Mạc Trăn: “...”
Đối diện với bản mặt này của cô, thật sự ăn không vô.
Hiện trường người xem dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của Mạc Trăn, tất cả đều xót xa gật đầu. Em gái trang điểm đứng ở một bên cắn khăn tay, nếu sớm biết vở kịch như thế này, cô không nên vẽ Tống Nghê ‘khoa học viễn tưởng’ như vậy!
Mà trợ lý của Tống Nghê đã hoàn toàn ngu người tại chỗ, quan hệ của chị Tống Nghê với Mạc Thiên Vương tốt như thế từ khi nào? Tại sao cô một chút cũng không biết?
Đợi đến lúc A Diêu ăn no lại đứng lên thư giãn gân cốt. Khoan hãy nói, dây chằng của Tống Nghê đúng là tốt, xoạc chân gì gì đó hoàn toàn không nói chơi. Hiện trường người xem trợn mắt há mồm nhìn Tống Nghê lúc thì gập eo lúc thì xoạc chân, nhìn mà hoa cả mắt.
Mạc Trăn không đành lòng nhìn tiếp nữa.
“Được rồi, cô có thể ra được chưa?” Mạc Trăn che mặt, dùng giọng nói cực nhỏ chỉ có A Diêu mới nghe thấy.
“À.” A Diêu quay đầu nhìn Mạc Trăn một cái, trở lại khu nghỉ ngơi của Tống Nghê.
Sau đó, dưới con mắt của mọi người, Tống Nghê lăn một vòng trên đất.
...
Lần này, tất cả nhân viên công tác tại trường quay ngu người tại chỗ.
Lúc A Diêu bay về bên cạnh Mạc Trăn, Tống Nghê mới lồm cồm bò dậy. Nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, Tống Nghê ù ù cạc cạc hỏi trợ lý: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trợ lý quay quay cái cổ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn cô ta, “Chị... không nhớ?”
“Nhớ cái gì?” Tống Nghê càng ù ù cạc cạc, tại sao tất cả mọi người đều nhìn cô ta, ngay cả Mạc Trăn cũng đang nhìn cô ta?
Trợ lý hít sâu một hơi, thả lỏng cơ mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không có chuyện gì xảy ra cả.”
Mạc Trăn cúi đầu làm bộ như ăn cơm, thực ra đang nói chuyện với A Diêu lơ lửng ở một bên, “Chẳng phải là không cần lăn lộn mới có thể đi ra người bị nhập đó sao?”
A Diêu ngoẹo đầu nghĩ nghĩ, cười với anh: “Hình như là vậy, tôi nhất thời quên mất.”
Mạc Trăn: “...”
Anh lấy cái chân gà A Diêu ăn ra thề, cô tuyệt đối là cố ý chỉnh Tống Nghê.
Lúc quay phim vào buổi chiều, nhân viên công tác đều vô tình hay cố ý tránh Tống Nghê. Nghi hoặc trong lòng Tống Nghê càng sâu hơn, chuyện buổi trưa cô ta hoàn toàn không nhớ rõ, hơn nữa cô ta cũng không ăn cơm hộp đầy mỡ màng của đoàn phim!
Trong lòng Tống Nghê nghi ngờ, trong lòng nhân viên công tác lại đốt pháo. Thật may hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của cô ta, cũng không biết bệnh thần kinh có bị lây không.
Rất nhanh, một topic có tên là【 Bệnh thần kinh được luyện thành như thế nào 】đã đứng đầu trên diễn đàn Hải Giác, chùm ảnh Tống Nghê với nửa bên mặt thối rữa đang gập eo xoạc chân lăn lộn tại trường quay được cư dân mạng bình chọn là chùm ảnh gây sảng khoái nhất năm nay, vinh hạnh giành được huy chương vàng "dưa chua".
Tin tức này gây xôn xao được mấy ngày đã bị một tin khác mạnh mẽ ép xuống.
Mạc Thiên Vương lên trang đầu! Không sai, Mạc Thiên Vương lên trang đầu không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua không phải anh lên trang đầu báo giải trí, mà là trang đầu báo xã hội!
Bài báo này được một tạp chí uy tín trong nước phát hành, trong bài báo này không chỉ công bố các loại tội ác của nhóm ngược đãi mèo khoảng thời gian trước, đồng thời công bố phán quyết của tòa án với bọn chúng. Quan trọng nhất là, trong đó còn nhắc tới một người dân đã cung cấp manh mối quan trọng cho cảnh sát.
Hai chữ Mạc Trăn này có khả năng trùng tên trùng họ, thế nhưng phần cuối cùng có nói cảnh sát tặng cờ thưởng tới công ty Khải Hoàng, đã đập tan suy đoán trùng tên này.
Bài báo viết quá trình Mạc Trăn dũng cảm chiến đấu với đám côn đồ vô cùng xuất sắc, tựa như lúc ấy người viết đang ở hiện trường chính mắt thấy vậy, hình tượng Mạc Trăn trong lòng fan hâm mộ nháy mắt trở nên to lớn chói lòa hơn cả anh hùng nước Mỹ.
Mạc Trăn đọc tờ báo nhanh như gió, bài báo không nhắc tới địa điểm xảy ra sự việc và thông tin cá nhân của anh, tích tụ trong lòng Mạc Trăn cuối cùng giảm bớt một chút, “Bài báo này bị tung ra các anh cũng mặc kệ?”
Đường Cường nhìn người đối diện, không nhịn được cười hai cái, “Lúc đó cậu phải nói mình là Lôi Phong.”
Mạc Trăn: “...”
“Người ta chẳng qua cảm ơn cậu đã giúp mèo nhà họ đòi công đạo, ý tốt của họ sao chúng tôi nhẫn tâm cự tuyệt được.”
Mạc Trăn: “...”
Mấy người chẳng qua không nhẫn tâm có tiện nghi mà không chiếm thì có!
Ông chủ của tạp chí này cũng sống trong trang viên Kensny, mèo của vợ ông ta nuôi đã bất hạnh bỏ mạng trong vụ án ngược đãi mèo, về sau biết được tình hình từ chỗ cảnh sát liền phát hành tin này.
Yêu cầu nhấn mạnh là, bài báo này hoàn toàn miễn phí.
Đường Cường đứng dậy từ ghế làm việc, vỗ vỗ vai Mạc Trăn, “Mạc Thiên Vương, cậu cứ yên tâm chờ cầm giải thưởng mười thanh niên tốt đi.”