Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 42

Editor: Tiểu Anhh

"Tôi là Lê Nhan, năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp khoa trung văn trường đại học sư phạm thành phố A..." Lê Nhan hoàn toàn vẫn còn đang trong tình trạng bên ngoài, nhưng để có thể sớm chạy vào nhà vệ sinh ôm ấp, cô vẫn nghe lời tự giới thiệu bản thân.

Mạc Trăn ngồi bên phải Đường Cường, từ đầu đến cuối không hề nghe Lê Nhan nói cái gì, chỉ nhìn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng đóng mở mở.

Đuôi tóc của cô lại trở về kiểu cuốn mà Mạc Trăn quen thuộc, xem ra cô rất chung tình với kiểu tóc này; sắc mặt so với lần trước thấy ở bệnh viện tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cũng bởi vì vừa rồi chạy nhanh nên phiếm một màu hồng bóng loáng, tựa như bấm một cái là có thể chảy ra nước; lông mi thật dài hơi rung rung, ánh mắt vẫn trong suốt như nước, tựa hồ có thể khiến cho cả thế giới đều trầm tĩnh lại.

Đã lâu rồi, anh chưa nhìn thấy cô như vậy.

Trước ngày hôm nay, cho dù là nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, Lê Nhan sẽ xuất hiện tại nơi này.

Đường Cường ở bên cạnh sau khi nghe xong giới thiệu của Lê Nhan, hơi nhíu mi lại. Bộ phận nhân sự làm ăn kiểu gì vậy? Lần này tuyển trợ lý cho Mạc Trăn, hai điều kiện cơ bản nhất đó chính là —— có kinh nghiệm làm việc liên quan, có người quen giới thiệu.

Cô bé này chẳng những không có người quen giới thiệu, ngay cả kinh nghiệm làm việc cũng không có, rốt cuộc đã làm thế nào để trà trộn được vào đây?

Mới đầu anh ta cho rằng đây là fan hâm mộ của Mạc Trăn mượn cơ hội lẻn vào, nhưng trước mắt anh phán đoán, cô bé này không giống là fan cuồng của Mạc Trăn, huống chi anh ta chỉ nói với bên ngoài là tuyển trợ lý, cũng không có nói tuyển trợ lý cho minh tinh nào.

Anh ta nghiêng đầu nhìn lướt qua Mạc Trăn bên cạnh, người sau đeo một cái kính mác lớn, gần như che nửa khuôn mặt, Đường Cường không thấy rõ vẻ mặt của anh. Thấy Mạc Trăn hoàn toàn không có ý tứ muốn nói, anh ta lúng túng ho khan hai tiếng, xoay đầu lại nhìn Lê Nhan: "Cô nói tháng sáu năm ngoái cô tốt nghiệp, đến hiện tại cũng đã gần một năm, sao lại không có việc làm?"

Lúc đầu anh ta muốn tìm một cái cớ để đuổi cô gái này ra ngoài, nhưng Mạc Trăn lại không nói gì, anh ta cũng không thể tùy tiện mời người ta ra ngoài. Huống chi anh ta đã cố ý gọi Mạc Trăn tới tham gia lần phỏng vấn này, chính là để cho cậu ta tự mình kiểm định, nếu gặp lại kẻ biến thái như Tiểu Hi, cũng không thể đổ hết lên đầu anh ta. Hơn nữa, khi Mạc Trăn lại muốn sa thải trợ lý, anh ta có thế cây ngay không sợ chết đứng nói: "Người là do cậu chọn!"

Nghĩ thôi đã thấy nở mày nở mặt rồi!

Lê Nhan nghe Đường Cường hỏi như vậy, ngẩn người rồi mới nói: "Bởi vì trước đó tôi bị bệnh, mấy hôm trước mới khỏi. A, nhưng anh yên tâm, không phải tôi bị bệnh truyền nhiễm! Sẽ không lây cho các anh đâu!"

Đường Cường giựt giựt khóe miệng: "Vậy hiện tại tình trạng thân thể của cô thế nào?"

"Khỏe như trâu ý! Ngay bây giờ tham gia đi trường chinh cũng không hề gì!" (trường chinh: cuộc hành trình lâu dài.)

Đường Cường: "..." 

Anh ta lại ho khan hai tiếng, hỏi tiếp: "Cô biết nấu ăn không?"

"Biết!" Anh ta chỉ hỏi có biết không, chứ không hỏi làm có ngon không!

"Biết lái xe không?"

"Biết!" Nghỉ hè năm thứ nhất đại học đi cùng với Hương Ba đi thi bằng lái xe, nhưng qua nhiều năm như vậy chưa lái lần nào mà thôi!

Đường Cường không hỏi nữa, Lê Nhan kỳ vọng nhìn anh ta. Mình ưu tú như vậy, chắc có thể tranh thủ được danh ngạch đi nhà vệ sinh nhỉ!

Đường Cường lại nhìn lướt qua Mạc Trăn, thấy anh vẫn không có ý tứ nói chuyện, đành phải lại quay đầu nói với Lê Nhan: "Vậy tôi nói sơ qua về chức trách công việc của cô và đãi ngộ phúc lợi. Mạc Trăn quanh năm suốt tháng đều rất bận, cô chủ yếu là đi theo tới trường quay, đôi khi còn phải phụ trách lái xe và nấu ăn, không cần phải đi theo cậu ta 24 / 24 đâu, cậu ta kết thúc công việc thì cô có thể kết thúc công việc, dĩ nhiên, ngoại trừ tình huống cậu ta có việc đột xuất giao cho cô làm. Tiền lương thời gian thử việc là 5000, sau khi thành chính thức thì căn cứ vào biểu hiện của cô mà điều chỉnh lại, công ty sẽ mua năm hiểm một kim(1) cho cô."

Lê Nhan triệt để ngu ngốc.

Đây là tình huống gì vậy má?! Không phải là tranh thủ danh ngạch đi nhà vệ sinh ư? Thế quái nào đảo mắt cái thành tranh thủ danh ngạch trợ lý Mạc Trăn rồi!

Đường Cường thấy cô không lên tiếng, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, mỗi một cơ quan đều có một quy củ của cơ quan, công ty sẽ ký một hiệp định bảo mật với cô, cô không thể tiết lộ bất kỳ tin tức nào có liên quan tới Mạc Trăn cho người khác dưới bất kỳ phương thức nào, nếu không công ty có quyền truy cứu trách nhiệm của cô. Ngoài ra, chuyện cô là trợ lý của Mạc Trăn cũng không được nói cho bạn bè thân thích của mình."

Lê Nhan nuốt nước miếng, ba mẹ ơi! Con hình như đã gia nhập vào tổ chức cái gì cũng không được rồi!

"Có vấn đề sao?"

Lê Nhan máy móc lắc lắc đầu.

"Vậy được rồi, cô trở về chờ tin tức đi, cho dù không được tuyển dụng, thì ba ngày sau chúng tôi cũng sẽ thông báo cho cô."

"Ồ." Lê Nhan đứng lên từ chỗ ngồi, đi được hai bước lại đối diện với Đường Cường nói, "Đúng rồi, tôi từng học võ! Nếu như Mạc Trăn gặp nguy hiểm, tôi có thể bảo vệ anh ta!"

Đường Cường: "..."

Anh ta nhìn Lê Nhan tay nhỏ chân nhỏ, câm lặng. Đến tận lúc này, anh ta vẫn không hiểu cái gì gọi là trông mặt mà bắt hình dong.

Đi tới cửa, Lê Nhan mở cửa phòng ra, lại quay đầu nhìn Đường Cường: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

"... Ra cửa quẹo phải."

"Cám ơn!" Lê Nhan đi từ trong phòng ra, đang muốn quẹo phải, lại bị nhân viên công tác vừa nãy kéo lại. Ban nãy do quá gấp gáp, cô ta đã cho Lê Nhan đi thẳng vào, thông tin cá nhân vẫn chưa cho cô điền đâu.

Lê Nhan điền xong, nhanh nhẹn bay tới phía nhà vệ sinh. Nhân viên công tác nhìn tờ thông tin của Lê Nhan một chút, ngay lập tức mặt đen một nửa. Người này là ai hả! Đây căn bản không phải là người mà bọn họ hẹn tới phỏng vấn mà!

Cô ta dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét của Đường Đổng rồi.

Mà lúc này, Đường Cường với Mạc Trăn cùng ở lại trong căn phòng nhỏ, đang hỏi ý kiến của Mạc Trăn: "Cậu thấy thế nào?"

"Chọn cô ấy đi." Cuối cùng Mạc Trăn cũng tháo kính mác trên mặt xuống, uống một ngụm nước.

Đường Cường hơi bất ngờ, anh ta cho rằng qua sự việc của Tiểu Hi, Mạc Trăn sẽ không mời trợ lý nữ nữa. Người vừa rồi gọi là Lê Nhan, chính là cô gái duy nhất trong năm người tới phỏng vấn hôm nay.

Đường Cường rơi vào trầm mặc, nói: "Cô ta không có kinh nghiệm làm việc liên quan, cũng không có người quen giới thiệu."

"Tôi tin tưởng cô ấy." Chỉ năm chữ đơn giản, lại làm cho nội tâm Đường Cường dậy lên hàng ngàn gợn sóng. Anh ta mím môi, nhìn Mạc Trăn: "Quen?"

Mạc Trăn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cái ghế Lê Nhan vừa ngồi.

"Được rồi, vậy thì thử xem sao." Ở trước mặt Mạc Trăn, Đường Cường vĩnh viễn chỉ có thể thỏa hiệp. Vả lại bây giờ là tuyển trợ lý cho Mạc Trăn, chính cậu ta thích mới là điều quan trọng nhất, nếu không ba ngày hai bữa cậu ta lại đổi trợ lý, thì mọi người cũng không được nghỉ.

"Sắp tới e rằng tôi không có nhiều thời gian để giúp cậu, tự cậu hợp với trợ lý mà làm." Đường Cường vỗ vỗ vai Mạc Trăn, đứng dậy. Nếu không phải bởi vì sắp tới anh ta quá bận rộn, cũng sẽ không lần nữa tìm chỗ chết mà tuyển trợ lý cho Mạc Trăn.

Mạc Trăn vuốt ly nước trên bàn, lạnh nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Lúc Lê Nhan giải phóng xong trở lại, Trần Thanh Dương đã chờ ở trong thang máy. Thấy Lê Nhan từ từ thong thả đi tới đây, Trần Thanh Dương hầm hầm tức giận đi tới: "Mẹ nó chứ Đại Lực, cậu rơi trong bồn cầu hả? Hợp đồng tớ cũng ký xong từ đời nào rồi!"

Lê Nhan nhìn cô, thấm thía nói: "Hương Ba, ở chỗ này thì phải nói chuyện văn minh chút, bất cứ lúc nào Mạc Thiên Vương cũng có thể nghe thấy."

Trần Thanh Dương cả kinh, vội vàng sửa lời: "Nhan Nhan, sau cậu đi lâu vậy, có phải bị tiêu chảy rồi không?"

Lê Nhan: "..."

Cậu cần gì phải tự làm mình buồn nôn chứ? Thở dài, Lê Nhan đập bả vai Trần Thanh Dương: "Hương Ba, quả nhiên thô bỉ vẫn thích hợp với cậu hơn."

Trần Thanh Dương: "..."

Nhưng, câu nói của Lê Nhan lại nhắc nhở cô, thật vất vả mới được tới Khải Hoàng, mà vẫn không được nhìn thấy Mạc Thiên Vương, sao có thể đi ngay được? Cô soi vào cửa thang máy, nói với Lê Nhan phía sau: "Đại Lực, nhìn tớ vẫn xinh chứ?"

Khóe miệng Lê Nhan co giật: "Không nói thì tốt hơn, nói ra lại ảnh hưởng tới sự đoàn kết."

Trần Thanh Dương: "..."

Mẹ kiếp, sao trước kia cô lại không phát hiện cái miệng Đại Lực lại tiện như vậy!

Thở phì phò đi trên hành lang Khải Hoàng, trên danh nghĩa là Trần Thanh Dương đang tìm nhà vệ sinh, kỳ thực là đang chờ cơ hội vô tình gặp được Mạc Thiên Vương. Ngắm tấm áp phích của Mạc Trăn treo trên hành lang, tim Trần Thanh Dương cũng theo đó hỗn loạn: "Oa, Đại Lực, cậu nói xem làm thế nào mới có thể khiến cho người đàn ông này biến thành tớ chứ?"

Lê Nhan suy nghĩ chút, nói: "Gia nhập vào quốc tịch Hàn, cả thế giới của cậu đều là samida(2) rồi!" 

Trần Thanh Dương: "..."

Cô với Đại Lực đã không thể khai thông!

Đi bộ trên hành lang mất 10 phút, rốt cuộc Lê Nhan cũng kéo được Trần Thanh Dương rời khỏi Khải Hoàng. Trước khi đi, Trần Thanh Dương còn chụp một tấm ảnh với cao ốc Khải Hoàng, gửi lên Weibo.

"《 Tiểu nhị lang say ngủ 》đã thành công ký hợp đồng điện ảnh rồi! Mị cũng là người bước vào cửa chính của Khải Hoàng ha ha ha!"

Weibo này của Trần Thanh Dương gửi không được bao lâu, đã được độc giả nhiệt liệt đáp lại.

"Chanh Chanh, được gặp Mạc Thiên Vương không!"

"Nam chính là ai vậy?? Cầu mong là Mạc Thiên Vương =333= "

"Đáng tiếc Mạc Thiên Vương không diễn phim truyền hình, so sad."

Lúc Mạc Trăn lướt Weibo cũng nhìn thấy Weibo này, 《 Tiểu nhị lang say ngủ 》? Nhìn tên thôi anh cũng sẽ không diễn được chứ! Nhưng cái này cũng giải thích tại sao hôm nay Lê Nhan lại xuất hiện ở Khải Hoàng.

"Ha ha ha ha ha." Giọng nữ giòn giã chợt xuất hiện bên tai, Mạc Trăn nhíu nhíu mày, anh chắc chắn trong phòng nghỉ chỉ có một mình anh.

Nhưng quỷ thì không nhất định.

"Mạc Thiên Vương, đã lâu không gặp." Phiêu Phiêu xuất hiện ở giữa không trung, vẫy vẫy tay với Mạc Trăn.

Mạc Trăn không kiên nhẫn liếc cô: "Cô sao vẫn chưa đi đầu thai?"

Phiêu Phiêu khoa trương thở dài: "Haiz, thật là cô dâu dẫn vào cửa, bà mối ném qua tường mà."

Mạc Trăn híp híp mắt: "Có ý gì?"

Phiêu Phiêu che miệng cười hi hi một tiếng, bộ dáng kia đúng là có mấy phần giống dáng vẻ của bà mối: "Anh cho là tại sao cái người phải tới phỏng vấn lại không đến? Còn không phải do tôi ngăn cô ta lại sao." Phiêu Phiêu buông lỏng tay, thâm tàng công dữ danh(3), "Còn có, cái tấm poster bản phúc lợi đặc biệt của anh ý, là tôi đã nghĩ mọi cách để đưa đến tay Mèo Con đó nha~ Em ấy còn dán vào đầu giường nữa, thật là man show~ " (4)

Mạc Trăn đần người, lúc trước anh có thấy topic của Sadako trên diễn đàn, vốn tưởng rằng có người giả tên thay thế, hóa ra thật sự là A Diêu?

Mạc Trăn nhìn Phiêu Phiêu: "Sao cô phải làm như vậy?"

"Bởi vì khi sống tôi là Lôi Phong mà." Phiêu Phiêu kiêu ngạo hất đầu lên, "Chờ đến khi anh với Mèo Con ở bên nhau, tôi có thể công đức viên mãn, đi chuyển thế đầu thai được rồi."

Với A Diêu ở bên nhau? Con ngươi Mạc Trăn động đậy, lần trước gọi điện thoại cho Hướng Vân Trạch thì nghe thấy cậu ta nói Lê Nhan từ chối cậu ta, bằng không anh cũng chẳng dứt khoát cho Lê Nhan làm trợ lý của mình.

Chỉ là, bọn họ có thể ở bên nhau ư?

Phiêu Phiêu thấy vẻ mặt xoắn xuýt của anh, cười như kẻ trộm hạ xuống mặt đất: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Mèo Con thuộc chòm sao kim ngưu."

Chòm sao kim ngưu? Thế thì sao?

Vẻ mặt Phiêu Phiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Biết đặc điểm lớn nhất của chòm sao kim ngưu là gì không?"

Mạc Trăn suy tư: "Ham ăn biếng làm? Yêu tiền như mạng?"

"Là dễ bị trúng mỹ nhân kế đó cụ nội!"

...

Mạc Thiên Vương rơi vào trầm tư.

******************************************

(1) năm hiểm một kim: là một loại đảm bảo đãi ngộ cho người lao động. Năm hiểm bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh dục và bảo hiểm thất nghiệp. Một kim là quỹ nhà ở xã hội, cũng do đơn vị sử dụng lao động hỗ trợ 1 phần. Khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.

(2) 思密达 phiên âm là sai mi da, đọc gần giống như seumnida (습니다). Seumnida trong tiếng hàn là từ kính ngữ, dùng trong câu trần thuật ở cuối câu, thể hiện sự tôn trọng với người nghe.

(3) thâm tàng công dữ danh: chỉ những người làm việc tốt nhưng lại che dấu công lao của mình đi, không thổi phồng, không lộ diện.

(4) 闷骚 phiên âm là men sao, đọc gần giống như Man Show; thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giàu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.
Bình Luận (0)
Comment